Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 721. Hành trình trở về 3

Chương 721. Hành trình trở về 3
Chương 721: Hành trình trở về 3
Người nước ngoài kỳ thị người Trung Quốc, người thành phố kỳ thị người nông thôn, người có tiền kỳ thị người không có tiền… tóm lại, có đủ loại. Ở thời điểm hiện tại, chỉ cần người khác không có biểu hiện rõ ràng chạm đến cô, thì cô cũng sẽ không trực tiếp đi lý luận với bọn họ. Làm người cũng không thể như vậy.
Quán này cũng đang xem ti vi, không thể không nói, bây giờ xem tivi thật sự là phương tiện tiêu khiển chính tốt nhất. Cũng khó trách đều nói những năm tám mươi, chín mươi là thời kỳ phát triển của điện ảnh Hồng Kông. Bây giờ xem ra, phim ảnh cũng không kém cỏi.
“Thần tiên tỷ tỷ…”
Trong tivi đang phát nội dung bộ phim, Giang Phong ngẩng đầu, liếc mắt nhìn, sau đó lại cúi đầu nói: “Nhân vật chính lớn lên bình thường.”
Từ Toa: “…”
Giang Phong nói chuyện như vậy, thật sự sẽ không bị đánh đấy chứ?
Phải biết rằng, người sắm vai Vương Ngữ Yên chính là nữ thần của rất nhiều người, nhưng ở trong mắt Giang Phong lại chính là: bình thường.
Cô cảm thán: “Không phải rất ưa nhìn sao?”
Giang Phong lắc đầu: “Không cảm thấy vậy.”
“Ánh mắt của anh rất cao đấy.” Từ Toa cảm thán một cách vô cùng chân thành.
Cô nhìn màn hình, hỏi: “Vậy anh cảm thấy, thần tiên tỉ tỉ vừa rồi đẹp, hay là cô gái mặc áo vàng này đẹp?”
Giang Phong: “Cô mặc áo vàng.”
Từ Toa: “Đó là Chung Linh.”
Cô tổng kết: “Anh thích phong cách hơi thanh tú một chút.”
Giang Phong: “Ngược lại bản thân anh cũng không cảm thấy thế, chỉ là so sánh tương đối thôi, anh cảm thấy người này xinh hơn, sống động hơn, còn người vừa rồi giống như đầu gỗ ấy.”
Từ Toa hiểu ra: “Ồ.”
Cô cười xấu xa: “Anh cảm thấy thích là kiểu giống như em.”
“Vậy em đẹp, hay là áo vàng đẹp?”
Giang Phong: “Em!”
Anh nhìn Từ Toa, chỉ thấy đôi mắt của cô cong cong, khóe miệng giương thật cao, anh cũng cười theo, bảo: “Anh thích em, không phải là chuyện hiển nhiên sao?”
Anh nâng mắt nhìn cô gái trên màn hình, nói: “Tuy rằng nhân vật cô ấy diễn cũng xinh đẹp, nhưng anh nghĩ người này không có tính cách hoạt bát sinh động, thoạt nhìn, thực ra vẫn chỉ có thể tính là dịu dàng. Ánh mắt không lấp lánh như em, người cũng không sống động như em.” Rồi lại liếc mắt nhìn: “Ừm, đường nét gương mặt cũng không đẹp bằng em.”
Từ Toa: “…”
Cô nhỏ giọng: “Tuy rằng anh đang khen em, khiến em rất vui, nhưng kiểu giẫm đạp như anh, sẽ bị gọi là cục u ác tính đó.”
Giang Phong: “?”
Từ Toa điều chỉnh lại, nghiêm túc nói: “Anh như vậy, kêu người thích cô ấy nghĩ thế nào hả?”
Cô liếc mắt nhìn một vòng, quả nhiên nhìn thấy có vài tầm nhìn bất thiện. Nhưng cũng không kỳ quái.
Anh DISS Vương Ngữ Yên là người đẹp đầu gỗ, lại DISS Chung Linh không xinh bằng cô.
Chỉ thế thôi, người hâm mộ người ta có thể vui được sao?
Đây chính là nữ thần những năm tám mươi đó.
Nữ minh tinh của hiện tại khác với mấy chục năm sau, rất nhiều người dựa vào khoác lác trên internet mà nổi lên, nhưng thực tế không có người nào như vậy. Nhưng nữ minh tinh ở thời này, nếu như đã nổi tiếng, là nổi tiếng thật sự, đại giang nam bắc, già trẻ gái trai đều thừa nhận.
Đột nhiên, Từ Toa vỗ đầu: “Giang Phong, thực ra chúng ta có thể tìm nữ minh tinh làm quảng cáo.”
Cô rất hưng phấn: “Không phải chúng ta định mở rộng hàng cao cấp sao? Nếu như muốn tạo ra tiếng vang nhanh chóng, vậy không bằng làm quảng cáo đi.”
Giang Phong: “Làm quảng cáo?”
Từ Toa gật đầu: “Giống như quảng cáo vừa rồi ấy, chúng ta cứ tìm nữ minh tinh quen thuộc.”
Giang Phong: “Nhưng cho dù chúng ta có mở rộng, cũng không thể xuất hàng được! Gần như sản lượng hàng cao cấp của chúng ta đều xuất khẩu rồi.”
Đây là lần đầu tiên khi Giang Phong đi tới Nội Mông bàn hợp đồng, Từ Toa đã đăng ký nhãn hàng. Nhãn hàng này chủ yếu là cho lông cừu lông sơn dương cao cấp của nhà bọn họ. Thậm chí còn không tiêu thụ ở trong nước. Số lượng hiện tại, bọn họ cung cấp cho mấy nhà xuất khẩu đã là vừa đủ rồi.
“Tăng lượng cung cấp lên thì sao? Chúng ta làm được không?”
Giang Phong hơi im lặng, đáp: “Bây giờ đơn đặt hàng của chúng ta đều đến cuối năm rồi.”
Từ Toa: “…”
Giang Phong thấy Từ Toa cúi đầu, nói: “Cái này, chúng ta về nhà rồi lại mở cuộc họp bàn bạc.”
Từ Toa gật đầu: “Em cảm thấy, nếu chúng ta có xưởng quần áo Thủy Mộc làm chỗ dựa. Vậy không thể chỉ hoàn toàn trông mong vào bán ra nước ngoài. Bằng không một khi xảy ra vấn đề gì đó, như vậy đối với chúng ta mà nói chính là một sự đả kích rất lớn. Chúng ta phải có thương hiệu và cửa hàng thực thể của mình.
Anh xem, bây giờ hàng của chúng ta cũng là hàng xuất khẩu, nhưng nói thật, chúng ta hoàn toàn không có cách nào giám sát, xác định sau khi xuất khẩu, bọn họ có thay thế nhãn của chúng ta rồi bán đi không. Cho nên em cho rằng mình nên làm lại thương hiệu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận