Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 200. Hết khoai rồi

Chương 200. Hết khoai rồi
Chương 200: Hết khoai rồi
Mà đây còn là hàng hiếm, sau này động vật đều được bảo tồn, loại đồ này càng không nhiều. Người ta chịu bán, cô đương nhiên phải nắm chắc cơ hội.
Từ Toa: “Cháu vô cùng thành tâm!”
Thấy Từ Toa mở to mắt, Cổ Đại Mai không nhịn được, nói: “Hổ Nữu Nhi à, sau này cháu mua đồ, nhớ dẫn theo mợ và bà ngoại cháu đi cùng. Mợ luôn cảm thấy một mình cháu mua đồ sẽ dễ bị mắc lừa chịu thiệt. Nào có chuyện chủ động lấy lòng như này? Cháu cứ lấy lòng như này, bên bán sẽ nhanh chóng nhìn ra cháu muốn mua, còn không phải cắn chặt giá không buông à? Nhất định cháu sẽ bị lừa tốn nhiều tiền đó! Nguyên tắc làm người của chúng ta là: có thể không tiêu tiền thì không tiêu, không thể không tiêu tiền thì tiêu một ít, tích tiểu thành đại, tiền là do tiết kiệm mà có.”
Từ Toa: “...”
Đó là do mợ không biết giá trị của tấm da hổ đấy!
Từ Toa quả quyết: “Mợ giúp cháu thúc đẩy chuyện này, cháu tặng quà cho mợ.”
Cổ Đại Mai: “Quà?”
Hiểu thì hiểu đó, nhưng mà thật sự còn chưa có ai tặng đồ cho cô ta đâu.
Từ Toa: “Bây giờ thì tạm thời giữ bí mật.”
Cổ Đại Mai: “...Cháu lại còn bí mật nữa.”
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy Từ Sơn gọi: “Hổ Nữu, Tiểu Lâm Châu đến tìm cháu này.”
Từ Toa nhanh chóng bước ra, nói: “Em tìm chị sao?”
Hôm nay bọn họ đã kết thúc hoạt động tìm nấm, mặc dù sau mưa nấm mọc nhiều, nhưng bọn họ đã hái nhiều ngày như thế, hơn nữa còn nhiều trẻ con như vậy, còn cả người lớn cũng không ít, đương nhiên nấm nhanh chóng hết.
Được cái ít nhất các bạn nhỏ cũng đổi được hai cân đường, bọn chúng đều rất vui mừng.
Tiểu Lâm Châu đưa túi qua, Từ Toa: “Là nấm hả?”
Tiểu Lâm Châu lắc đầu: “Không phải, là hạt giống cây hòe gai lần trước chị cần, em nhặt được rất nhiều.”
Vẻ mặt cậu bé nghiêm túc: “Chị xem!”
Từ Toa: “Ah, đúng rồi, chính là hạt này.”
Cô nhỏ giọng: “Em đưa cho chị nhé, còn thù lao chiều chị lén gửi qua cho em.”
Tiểu Lâm Châu vội lắc đầu: “Không cần đâu.”
Cậu bé không cần đồ của chị Từ, chị ấy đã giúp đỡ nhà cậu bé rất nhiều.
Từ Toa nghiêm túc đáp: “Đã nói là trao đổi thì chính là trao đổi, em mà còn như vậy sau này chị ngại đi tìm em giúp đỡ.”
Tiểu Lâm Châu khó xử nhíu mày, đúng lúc này, đột nhiên Nữu Tể nhào thẳng qua, Từ Toa giật mình kêu lên: “Ôi trời ơi!”
Chỉ là, đối tượng mà cô bé dốc sức nhào thẳng đến không phải Từ Toa mà chính là Lâm Châu, cô bé túm được đứa nhỏ không cao hơn mình là mấy, cười ha ha: “Chơi.”
Người nhà họ Từ: “...”
Tiểu Lâm Châu: “...” Thật hoạt bát.
Từ Toa xách cô nhóc lên, nói: “Được rồi được rồi, người ta phải về nhà ăn cơm, em ngoan ngoãn một chút.”
Cô bé tham ăn vừa nghe đến ăn lập tức vứt vui chơi ra sau đầu, tay chân vùng vẫy muốn xuống đất. Từ Toa để người xuống, con bé vội chạy tới nhà chính.
Ăn cơm mà không tích cực, đầu óc có vấn đề.
Bà Từ thấy cháu gái nội của mình chạy loạng choạng như thế thì gọi: “Đại Mai, còn không nhanh ra trông Nữu Tể nhà con, cẩn thận lại ngã đấy, cả ngày không biết bận rộn cái gì.” Nói xong thì lấy củ khoai lang nướng trong tro ra, truyền qua truyền lại hai tay cho bớt nóng, sau đó dùng một tờ giấy cũ trên tường bọc khoai lang: “Tiểu Lâm Châu, cái này cho cháu.”
Tiểu Lâm Châu vội đáp: “Cháu không cần đâu.”
Nói xong dự định chạy đi, nhưng làm sao nhanh hơn động tác của Từ Toa?
Từ Toa nhanh tay chụp gáy cậu bé, nói: “Chạy gì mà chạy! Cho em ăn đó, nếu không về sau chị không tìm em nữa đâu.”
Bà Từ dặn dò: “Cháu cầm lấy, trước kia cháu ở chung với chú hai, mọi người muốn giúp nhưng không dám. Hiện tại chỉ có hai anh em cháu thì đương nhiên là có thể. Nhà bà không thiếu một củ khoai lang này.” Nói xong lại dặn: “Bình thường nếu cháu không có việc gì, có thể nuôi hai con gà. Bà nhớ nhà cháu lúc trước đã chia nhà, sau đó cháu ở cùng chú hai cũng không có hợp hộ khẩu. Vừa hay nhà cháu cũng có suất, nuôi được hai con gà, trứng gà có thể bán lấy tiền còn có thể bổ thân thể, tốt lắm đấy.”
Ánh mắt Lâm Châu sáng lên, vội vàng hỏi: “Cháu cũng có thể nuôi gà ư?”
Bà Từ cười: “Đương nhiên có thể.”
Tiểu Lâm Châu gật đầu lia lịa, nói: “Nhà cháu cũng muốn nuôi gà, nuôi gà là có thể ăn trứng gà rồi!”
Nói tới đây, cậu bé kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Tuy Cổ Đại Mai là người keo kiệt đến cực hạn, trong lòng tiếc củ khoai đỏ nhưng cũng không nói câu nào, cũng không cằn nhằn một chữ. Đứa trẻ này, thật khổ.
Từ Toa: “Được rồi, em cầm về nhà ăn cùng em gái, nhanh về đi.”
Tiểu Lâm Châu không muốn, nhưng bà Từ và Từ Toa rất kiên quyết, cậu bé mím môi ôm khoai chạy đi, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
Thật ra thôn bọn họ, thật sự có người tốt.
Cậu bé chạy đi rồi, Nữu Tể nhìn khoai, mắt phiếm hồng: “Khoai khoai...” Khoai khoai, hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận