Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 791. Một năm lại một năm nữa 5

Chương 791. Một năm lại một năm nữa 5
Chương 791: Một năm lại một năm nữa 5
Thực ra năm đó khi ba anh ta muốn mua biệt thự này, anh ta cũng không có ý kiến gì, nhưng em trai và em gái anh ta đều phản đối. Quan điểm của bọn họ là có tiền thì nên tích lại, nào có thể mua nhà như vậy được, cũng không phải không chia nhà.
Còn nữa, cho dù là mua nhà, không phải ở thủ đô càng tiện hơn sao?
Suy cho cùng nơi này cũng kém hơn rất nhiều.
Bọn họ không quá bằng lòng, nhưng khó ngăn nổi tiền là của thầy Tưởng, ngược lại bọn họ cũng không thể làm chủ, hơn nữa đừng thấy Giang Phong và Từ Toa đều cảm thấy thầy Tưởng có tính cách tốt, nhưng thực ra người này ở nhà vẫn là một người cha nghiêm khắc.
Cho nên thầy Tưởng hoàn toàn không nghe bọn họ.
Chỉ có điều, cùng với giá nhà hai năm này tăng lên nhanh chóng, bọn họ đều có hơi không nói nên lời. Bọn họ ở thủ đô, thực ra cũng không hiểu về giá nhà ở Thâm Quyến cho lắm, nhưng thi thoảng qua đây thăm ba mẹ vài lần, cũng không nhịn được mà nghe ngóng một chút, trái tim này đều run rẩy theo, giá nhà ở Thâm Quyến lên nhanh quá.
Giá nhà ở thủ đô của bọn họ cũng đang tăng lên, nhưng Thâm Quyến lại càng rõ ràng hơn. Vốn dĩ giá nhà ở thủ đô không thấp, một nghìn đồng tăng đến một nghìn năm, người ta đã cảm thấy không ít rồi. Nhưng lại nhìn ở Thâm Quyến, ba trăm tăng đến một nghìn năm, tuy rằng nhìn như nhau, nhưng đây chính là tăng điên cuồng.
Hơn nữa, bọn họ cũng không hoàn toàn là người không có mắt nhìn, người ở bên này là người thế nào, bên này có cảnh sắc ra sao, những thứ này đều khỏi cần bàn đến, nơi này muốn mua cũng không thể mua được.
Bọn họ hiểu. Bọn họ đều hiểu rồi, huống chi là người như Đại Tưởng.
Nhà xưởng của bọn họ là xưởng thay thế của Sở Thú Rừng, những năm này lại sản xuất không ít loại, lợi nhuận cũng khá khả quan. Chính vì vậy, thái độ của anh ta khi nhìn thấy vợ chồng Giang Phong lại càng tốt hơn.
“Hôm nay thời tiết không tồi, khi gió thổi qua cảm thấy cả người đều thoải mái hơn hẳn. Nhưng suy cho cùng trên núi cũng hơi lạnh, các em lên núi mặc thêm áo khoác mỏng vào.”
Giang Phong cười: “Bọn em chỉ tùy tiện đi dạo một chút thôi, chứ không lên núi, cũng sắp đến giờ cơm rồi, sẽ không kịp.”
Đại Tưởng gật đầu: “Cũng đúng, đúng rồi, thằng cún nhà anh muốn đi tìm hai đứa trẻ nhà em chơi, được không?”
Giang Phong bật cười: “Chuyện này anh còn phải hỏi em sao, em cũng không thể quản nổi những đứa nhỏ này, đi qua chơi cũng không cần hỏi em đâu.”
Đại Tưởng bật cười ha ha: “Không phải bàn chuyện làm ăn quen rồi hay sao? Được rồi, ăn cơm trưa xong thì đi chơi.”
Mấy đứa trẻ đều tru lên. Bọn trẻ thích nhất là nhà của chú Phong và dì Từ, nhà bọn họ chơi cực kỳ vui.
Từ Toa nhìn các bạn nhỏ, nói: “Nhà của chú dì mới thêm xe lửa nhỏ đấy nhé.”
“Dì Từ, là loại xe lửa nhỏ có đường ray sao?”
Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy, các cháu đi là biết ngay thôi, đảm bảo sẽ không làm các cháu thất vọng.”
Cô thần bí khoe khoang, khiến mấy đứa trẻ đều rất nôn nóng.
“Ôi, bọn cháu phải mau về ăn cơm, bọn cháu muốn đi chơi.”
Từ Toa cười: “Đi qua rồi tuyệt đối đừng bỏ lỡ cơ hội.”
“Không được, bây giờ cháu phải đi xem ngay.”
Trẻ con nào có thể chịu được sức quyến rũ, mấy đứa nhỏ đều không chịu được.
Từ Toa vừa cười vừa bảo: “Muốn đi thì đi đi, bên đó đông người lắm.”
Đám trẻ con lập tức chạy đi như ong vỡ tổ.
Đại Tưởng cười mắng: “Mấy đứa nhóc này thật là…”
Từ Toa: “Trẻ con mà, hoạt bát một chút cũng rất bình thường.”
Thực ra cô cũng không thích trẻ con đến vậy, đặc biệt là rất phản cảm khi gặp phải mấy đứa trẻ nghịch ngợm. Nhưng ai kêu những đứa trẻ này đều rất ngoan ngoãn ở trước mặt bọn họ. Nếu đã là trẻ nhỏ ngoan ngoãn, ai lại không thích chứ.
Từ Toa cũng thích trẻ ngoan. Cho nên, cô cũng rất thân thiện với các bạn nhỏ.
“Nhà bọn dì còn nướng bánh quy nhỏ ngon lắm đấy.”
Nói như vậy, đám trẻ chạy càng nhanh hơn.
Từ Toa cười ngặt nghẽo, bảo: “Chỉ bánh quy và xe lửa nhỏ đã có thể bắt cóc con nhà các anh được rồi.”
Đại Tưởng giả bộ bất đắc dĩ, cười: “Rất không có định lực.”
Giang Phong và Từ Toa cũng cười theo, cười đủ rồi, bọn họ nói: “Bọn anh xuống núi tản bộ đây.”
Mấy anh em Đại Tưởng lập tức làm ra dáng “mời”, không làm phiền thời khắc ngọt ngào ở chung của vợ chồng người ta nữa. Giang Phong và Từ Toa tay nắm tay đi lên núi, giọng nói của cô trong trẻo: “Anh có cảm thấy rất hạnh phúc không?”
Giang Phong cúi đầu nhìn về phía Từ Toa, sắc mặt của cô hồng hào, mang theo vài phần phấn chấn của thiếu nữ. Anh nắm chặt tay cô, gật đầu đáp: “Anh vẫn luôn rất hạnh phúc.”
Giọng nói của anh bình tĩnh lại kiên định: “Nếu sống chung với em còn không hạnh phúc, vậy trên đời này sẽ không có chuyện hạnh phúc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận