Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 348. Bóng lưng quen thuộc

Chương 348. Bóng lưng quen thuộc
Chương 348: Bóng lưng quen thuộc
Từ Toa cảm thấy, tuy rằng Hồ Hạnh Hoa rất phiền phức, nhưng bác gái Triệu cũng thật sự không phải là một bà cụ dễ ở chung. Cô cũng không thể lọt vào mắt của bác gái Triệu được. Cô càng không muốn gả cho nam chính rồi làm chị dâu quân nhân.
Từ Toa cũng không biết tương lai mình muốn gả cho người thế nào, nhưng trong lòng cô biết, cô không phải người có thể chịu khổ, càng không phải người có thể làm một người kiên nghị hậu thuẫn cho quân nhân.
Người, quý ở chỗ tự mình biết mình. Kêu cô làm chút chuyện tốt cho mọi người, thì Từ Toa có thể làm được. Nhưng kêu cô vô tư giống như ba mẹ, kêu cô đi làm một chị dâu quân nhân thì cô không làm được.
Đương nhiên, phỏng chừng người ta cũng không nhìn trúng cô.
Nhưng có nhìn trúng hay không, cô cũng vẫn là một tiểu tiên nữ đẹp nhất ở trong thôn. Cho nên cô nhất định phải cách xa nam chính, xe đạp của Từ Toa đạp đi như một cơn gió.
Xông lên!
Từ Toa, cô siêu giỏi!
Từ Hồng Vĩ đang trên đường về nhà, dọc đường đi ông nghĩ rất nhiều, nghĩ về nhà họ Từ, về Từ Tú, và về Từ Toa… càng về gần Thôn Thượng Tiền Tiến, ông đi càng chậm hơn, ông không biết mình trở về nên đối mặt với mẹ ông thế nào.
Bà cụ đã giao Từ Tú cho mình, nhưng Từ Tú lại chết rồi. Bà cụ hy vọng ông chăm sóc tốt cho Từ Toa, nhưng Từ Toa lại bị đưa về. Tất cả những chuyện này, ông đều làm không tốt.
Từ Hồng Vĩ chỉ hận không thể lập tức đến nhà, nhưng lại rơi vào tình cảnh khó khăn, cảm thấy mỗi một bước đi đều mang theo nỗi sợ.
Ôi, ai có thể ngờ được, Từ Hồng Vĩ được xưng là con hổ biết cười lại sợ hãi trong lòng chứ. Nhưng nếu trên đời này có một người khiến ông sợ, vậy đó nhất định chính là mẹ ông. Từ Hồng Vĩ đi rất chậm, hơn nữa càng đi càng chậm, đột nhiên, ông cảm giác được một cơn gió lướt qua.
Ông còn chưa phản ứng lại được, chỉ nhìn thấy một mái đầu xoăn ngắn đạp một chiếc xe nhỏ màu lam, “bay” vù vù qua người ông. Nhanh như chớp, người đã cách mấy chục mét rồi, cái bóng nhỏ yết ớt đó ngược lại bùng phát ra năng lượng rất lớn.
Từ Hồng Vĩ nghĩ ngợi: “Không biết lại là đứa trẻ nghịch ngợm nào ở trong thôn.”
Cũng đã ba năm ông chưa trở về, năm kia và năm ngoái đều bận làm nhiệm vụ, nhưng ai ngờ một lần chậm trễ này lại thành lâu như vậy.
Đại khái là ra ngoài lâu như vậy rồi, ngay cả những đứa trẻ ở thôn này ông cũng không quen biết. Nhưng bóng lưng này ngược lại có hơi quen mắt.
“Không biết là con ai mà lớn thế.” Từ Hồng Vĩ nghĩ như vậy.
Mà lúc này, Từ Toa đã sắp vào thôn, cô đẩy nhanh tốc độ, từ xa đã nhìn thấy Giang Phong, cô vẫy tay: “Giang Phong.”
Giang Phong lập tức dừng xe đạp, hỏi: “Em vừa mới về sao?”
Từ Toa tò mò: “Sao anh lại ra ngoài giờ này?”
Giang Phong: “Cháu ngoại trai của Thổ Cẩu Tử bị bệnh rồi, trời lạnh quá, thằng bé không thể hứng gió nên kêu anh đi tới thôn của chị anh ta giúp khám xem.”
Từ Toa gật đầu: “Ồ ồ, vậy đoán chừng lúc anh về trời cũng sắp tối luôn rồi, phải chú ý an toàn nhé.”
Giang Phong cười: “Yên tâm.”
Từ Toa cạch một tiếng, lại đạp đi, Giang Phong quay đầu: “Em cũng chậm chút đi, em nghĩ em là diều hâu hay sao.”
Từ Toa: “Trời lạnh lắm, không nhanh về thì làm gì!”
“Vậy em cũng cẩn thận một chút! Cho dù muốn thể hiện cũng nên đợi ngày ấm hơn đi.”
Từ Toa: “Biết rồi mà! Đợi trời ấm, chúng ta đua xem ai đạp nhanh hơn!”
Giang Phong cười to: “Được!”
Xe của Từ Toa rất nhanh đã xuyên vào con ngõ nhỏ, kẽo kẹt dừng lại ở cửa nhà mình.Cô thở hổn hển, đột nhiên nhớ ra, nếu như cô muốn kết hôn, sẽ tìm người giống như Giang Phong. Có thể chia sẻ bí mật với nhau, có thể chơi cùng nhau, có thể cùng nhau làm việc tốt, cũng có thể cùng nhau làm việc xấu. Như vậy mới là tốt nhất!
“Từ Toa, cháu đứng ở cửa đỏ mặt làm gì?” Cổ Đại Mai ra ngoài rót nước: “Đóng băng rồi sao?”
Từ Toa: “Không đóng băng đâu, trái tim của cháu nóng như lửa ấy.”
Cô vỗ giỏ xe, nói: “Đây là quà đáp lễ của dì Du.”
Cổ Đại Mai tò mò đi qua xem, vừa lật xem vừa lẩm bẩm: “Làm cán bộ ở thị trấn đúng là khác hẳn, đồ ở nhà cô ấy đều khác với những nhà khác, cũng quý giá hơn nhà khác.”
Từ Toa đánh Cổ Đại Mai một cái, đè thấp giọng bảo: “Biết là được rồi, đừng nói ra.”
Cổ Đại Mai lập tức cho cô một ánh mắt đã hiểu, chuyện này cô ta cũng biết mà. Những người cùng chiếm lời như bọn họ cũng không thể nói nhiều, bằng không nói ra sẽ khiến danh tiếng của phó trấn Du không tốt.
“Sao cháu còn đổ mồ hôi thế này?”
Cổ Đại Mai ngẩng đầu, liếc mắt đã nhìn thấy mồ hôi của Từ Toa, nhíu mày bảo: “Cháu thế này không được, mau vào lau đi, đừng để gió làm lạnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận