Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 491. Tìm đến

Chương 491. Tìm đến
Chương 491: Tìm đến
Nghe vậy, chị cả Chu cảm thấy nặng trĩu. Bà ta nói: “Không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.”
Tiểu Trần: “Lớn tuổi rồi, sức khỏe vốn dĩ cũng yếu, hơn nữa mẹ của đoàn trưởng Từ còn là phụ nữ nông thôn, chắc chắn cũng có làm đồng này kia, làm việc nhiều, sức khỏe vốn cũng không quá tốt. Bây giờ đều bộc phát hết bệnh rồi đó còn gì.”
Tiểu Trần chỉ là một y tá, thật ra cô ta không quá rành bên đó, nhưng chuyện trong bệnh viện cũng không phải bí mật gì, mọi người cũng đem ra để tán dóc nên cô ta cũng nói rõ ràng: “Hai chị cũng đừng nóng ruột, may mà bà ấy tuy có nhiều bệnh vặt, nhưng không nghe nói có bệnh nặng.”
Mặc dù nghe nói không có vấn đề lớn, nhưng cũng đủ làm chị cả Chu bất mãn, nhiều bệnh vặt mà cũng đòi nằm viện mãi sao? Bà ta vội hỏi: “Những bệnh vặt đó là do ngã mà ra ư?”
Tiểu Trần khựng lại nhưng lập tức tỏ ra khá dè chừng. Cô ta nói: “Cái này khó nói lắm, có thể trước đó không biết, nhưng người già thường yếu, bị đẩy ngã hiển nhiên sẽ bộc phát ra.”
Chị cả Chu: “Chị cũng không có ý gì, chị chỉ lo thằng bé nhà chị gây ra tội lớn thôi.”
Tiểu Trần: “Dạ, vậy không cần quá lo đến chuyện này đâu.”
Chị cả Chu tuy biết được một số thông tin từ Tiểu Trần, nhưng trong lòng lại không hề thấy thoải mái, bà ta chào Tiểu Trần rồi dẫn Khương Hồng đi.
Khương Hồng gấp gáp: “Làm sao đây? Bà già vô dụng ấy còn nằm viện nữa là không xong đâu!”
Tiểu Trần dừng bước.
Chị cả Chu lập tức mắng: “Cô nói vớ vẩn cái gì đấy!”
Khương Hồng: “Chị, chị đồng ý sẽ giúp em rồi, chị không được...”
“Cô im đi!”
Bà ta dữ dằn trừng mắt nhìn cái kẻ chuyện tốt thì hiếm mà chuyện xấu thì thừa này, cảm thán một vạn lần rằng vì sao khi đó em trai mình chỉ nhìn mỗi mặt thôi chứ. Phụ nữ là phải tìm người như bà ta, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lại còn là người nội trợ hiền thục của chồng. Chứ tìm cái kẻ mặt mày đẹp đẽ nhưng đầu óc trên trời như Khương Hồng thì cuộc sống đúng là tội lỗi.
Bà ta nói: “Đi, chúng ta đi thăm bà Từ.”
Tiểu Trần ngạc nhiên quay đầu, cô ta hiểu thêm về chị cả Chu, đừng thấy bà ta nói cho hay, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy cái kiểu đi thăm người bệnh nhưng chẳng mang theo cái gì thế này. Không cần nhiều, dù chỉ là một cọng hành cũng coi như có rồi đúng không? Đây lại đi hai tay không?
Thật ra chị cả Chu là người mưu mô thâm hiểm hơn Khương Hồng nhiều, tất nhiên sẽ không phải là người phạm lỗi sai như vậy, nhưng ai bảo ông Lý không cho bà ta lo chuyện của em trai chứ, bà ta nôn nóng nên đã không nghĩ chu toàn. Hơn nữa, gần đây ông Lý nắm tiền, bà ta cũng không thể lấy tiền để mua đồ được.
Cả hai người dò la phòng bệnh của bà Từ rồi đi thẳng lên lầu 2, vừa đến cửa phòng bệnh đã ngửi thấy một mùi thơm rất dễ chịu từ trong phòng thoảng ra ngoài, lúc này cũng vừa đúng giờ ăn cơm. Bọn họ đẩy cửa bước vào thì thấy quả nhiên bà Từ đang ăn canh gà.
Các ông cụ ở đối diện cũng đang bưng một bát, tán thưởng: “Thím Từ, cháu rể của thím nấu món canh gà này đúng là tuyệt vời. Ngon lắm.”
Bà Từ cười mỉm, nói: “Các anh đều là những người vì dân phục vụ đáng mến nhất, cũng nên bồi bổ cho tốt mới phải.”
Vừa nghe đến món canh gà của bà Từ, Khương Hồng tức đến mặt mũi trắng bệnh, chồng bà ta đã dùng 20 tệ của nhà đấy! Món canh gà này đáng ra nên là của bà ta. Khương Hồng quái gở: “Ôi, lấy tiền bồi bổ của nhà người ta thì đúng là ăn không tiếc nhỉ. Còn cho người khác nữa chứ.”
Từ Toa ngước mắt lên, giọng lạnh tanh: “Đến đây làm gì?” Cô bước lên phía trước, gần như chắn trước mặt bà Từ: “Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám động tay, tôi sẽ dám không khách khí với cô.”
“Con nhỏ chết tiệt!” Khương Hồng quả thật chỉ là người có mỗi cái mặt, não trống trơn. Bà ta lập tức chửi: “Tao đến để xem mấy người vì sao còn chưa xuất viện, mấy người cũng hay quá nhỉ, con trẻ đụng nhẹ một cái đã không biết xấu hổ mà nằm viện lâu như vậy. Sao? Thấy nhà chúng tao dễ bắt nạt lắm à?”
Từ Toa nhướng mày: “Ồ, thì ra nhà mấy người đúng thật là vẫn không biết sai, chồng cô chân trước thì giả vờ làm người tốt, chân sau đã muốn tìm đến nơi để bới móc à? Sao? Cô tưởng gọi người đến là tôi sợ mấy người à?”
Từ Toa ngay tức khắc nhận ra chị cả Chu. Rất kỳ lạ, cô chỉ biết đây là chị cả Chu mà thôi. Mẹ cô vừa mất chưa đến một tháng đã là một “chị gái tốt” cố ý giới thiệu người khác cho ba cô.
Chị cả Chu: “Từ Toa, bác biết chắc là cháu trách bác...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận