Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 604. Lấy hàng 1

Chương 604. Lấy hàng 1
Cảm ơn bạn AnhtisTitep đã gửi kim phiếu tiếp thêm năng lượng cho team^^
Chương 604: Lấy hàng 1
Giang Phong nhấn vào mũi cô, nói: “Em lại hồ đồ rồi, trời mưa anh cũng không có khả năng tiến vào, bọn họ đều là người làm lính, tính cảnh giác và độ mẫn cảm đều có, anh điên rồi sao?”
Từ Toa sững sờ, cảm thán: “Anh xem em, làm việc lại không chu toàn rồi.”
Giang Phong ngược lại lắc đầu, nói: “Không có gì không chu toàn, ai mà không phải từ từ trưởng thành.”
Chỉ cần là con người, làm sao có thể từng bước không lộ chút sơ hở, không gặp sự cố được.
Từ Toa làm nũng: “Em biết anh biết an ủi em nhất.”
Cô quấn lấy Giang Phong như keo: “Làm sao đây? Anh còn chưa đi, em đã bắt đầu nhớ anh rồi.”
Giang Phong đè lên trán cô, nói: “Anh cũng nhớ em.”
Anh nói: “Em ở bên này cũng phải khỏe mạnh đó.”
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, Từ Toa quay đầu, nghe thấy tiếng của Mộc Mộc truyền tới từ cửa, bé con ra sức gõ cửa, gọi: “Ba mẹ, là bé lớn đây.”
Từ lúc đứa trẻ đi nhà trẻ, nghe thấy có đôi khi các bạn nhỏ khác sẽ được gọi là “tâm can bảo bối”, thằng bé không thầy tự hiểu được cách gọi này, bây giờ cứ mở miệng là bé lớn, khép miệng là bé nhỏ.
Ồ, bé nhỏ là chỉ em trai Thủy Thủy.
Tuy rằng bé lớn và bé nhỏ chia ra theo họ ba mẹ, nhưng bởi vì là song sinh, vừa nhìn đã biết là hai anh em.
Mộc Mộc: “Ba! Mẹ!”
Từ Toa quay người mở cửa, từ trên cao nhìn xuống đứa trẻ nói: “Con làm gì thế? Không phải đã nói khi ba mẹ ở thư phòng không được gõ cửa sao?”
Mộc Mộc đương nhiên biết, đôi mắt nhỏ lúng liếng, nhỏ giọng đáp: “Nhưng mà mai ba đi rồi.”
Từ Toa: “Vậy con muốn đi cùng ba không?”
Mộc Mộc nhanh chóng gật đầu, đừng thấy lúc đầu bọn họ lần lượt ở hai thành phố Thâm Quyến và Quảng Châu trong ba bốn tháng, nhưng vợ chồng Từ Toa cứ cách một ngày là về, cho nên cảm giác của trẻ con cũng không rõ ràng chút nào.
Mà bây giờ, Giang Phong sắp phải rời nhà một khoảng thời gian, không phải bé con rất buồn bã hay sao?
Giang Phong đi lên ôm con trai, nói: “Đi, chúng ta đi tìm em trai nào.”
Thủy Thủy nằm trên ghế sô pha lớn trong phòng khách, chân nhỏ đung đưa, đại khái là có liên quan đến việc anh trai khá hoạt bát, ngược lại càng làm nổi bật Tiểu Thủy Thủy không phải đứa trẻ hoạt bát như vậy, mà rất lười biếng.
Giang Phong cũng ôm chú heo nhỏ này vào lòng, nói: “Đợi ba về sẽ mang quà cho hai đứa.”
Hai đứa trẻ đồng loạt nhướn mày, thật đúng là một đôi anh em nhỏ.
Giang Phong: “Bé cưng ở nhà phải chăm sóc mẹ cho tốt đấy, biết chưa?”
Hai đứa trẻ lại đồng loạt gật đầu.
Giang Phong cười, thơm mỗi người một cái, nói: “Đúng là hai người đàn ông nhỏ.”
Người đàn ông nhỏ hất cái cằm nọng lên đầy kiêu ngạo, Giang Phong đâm vào nọng cằm của con trai, nói: “Đều ăn béo ú lên rồi.”
Tiểu Mộc Mộc làm nũng: “Trẻ con béo đáng yêu nhất.”
Thủy Thủy bổ sung: “Đáng yêu.”
Cả nhà đều nở nụ cười.
Mắt thấy Giang Phong sắp phải rời đi, Từ Sơn dứt khoát bảo: “Bọn cậu ra ngoài cũng gần nửa tháng rồi, lần này bọn cậu cũng định về quê.”
Nữu Tể ui chao một tiếng, dựa lên sô pha.
Cổ Đại Mai vỗ cô bé, nói: “Con ui chao cái gì, con không về đi học sao?”
Nữu Tể: “Vẫn phải về rồi.”
Tuy rằng ở nhà chị họ cái gì cũng tốt, ăn tốt ở tốt đồ dùng tốt, chơi cũng tốt, thời tiết lại càng tốt hơn. Nhưng Nữu Tể vẫn không muốn rời khỏi ba mẹ, câu nói đó nói thế nào nhỉ, ổ vàng ổ bạc vẫn không bằng ổ chó của mình.
Tuy rằng nhà người ta tốt, nhưng đó cũng là của người ta.
Từ Sơn: “Lần này thời gian bọn cậu ra ngoài rất lâu, phía bên Đại Mai xin nghỉ cũng đã rất lâu rồi, cứ như vậy chung quy cũng không được. Bọn cậu chiếm nhà xí mà không thải, người trong thôn sẽ không vui.”
Bây giờ xưởng đồ hộp của bọn họ, càng ngày càng khó vào, nếu bọn họ chiếm vị trí còn luôn xin nghỉ, chỉ sợ sẽ bị người khác vạch trần khuyết điểm.
Từ Toa: “Cậu mợ cũng biết, một nhóm người của anh trai Hoàng Diệu Thường đó, đều lấy hàng ở bên chỗ bọn cháu. Cậu mợ có cân nhắc tự mình làm chưa?”
Cô mỉm cười: “Nhiều ngày như vậy, cậu mợ cũng nghĩ xong rồi chứ?”
Từ Sơn và Cổ Đại Mai đưa mắt nhìn nhau, gật đầu: “Cậu mợ muốn bàn bạc với cháu một chút.”
Hai người đều sinh ra ngại ngùng, Từ Sơn nghiêm túc bảo: “Cậu mợ muốn lấy một lô hàng về bán thử, nhưng mà, tiền vốn của cậu mợ không đủ cho lắm, cho nên cậu muốn hỏi có thể nợ một chút được không…”
Nói ra câu này khiến anh ta rất ngại, nhưng người ta lấy hàng toàn là mấy nghìn, anh ta thật sự không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy. Tiền tiết kiệm của cả nhà bọn họ chẳng qua cũng chỉ mới mấy trăm đồng. Hơn nữa, trở về còn phải sinh sống nữa, tiền học của Nữu Tể cũng phải nộp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận