Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 612. Cái gì con cũng biết

Chương 612. Cái gì con cũng biết
Chương 612: Cái gì con cũng biết
Cô giống như con lười treo trên người Giang Phong, bảo: “Anh không biết đâu, anh không ở nhà, một mình em bận trong bận ngoài, ngoại trừ chăm sóc mấy đứa nhỏ này ra, còn phải quản công ty nữa, nhiều việc lắm.”
“Mẹ lừa người.” Tuy rằng đang lục túi, nhưng Mộc Mộc vẫn chen miệng vào: “Mẹ rất bận, không quan tâm Mộc Mộc.”
“Cũng không quân tâm Thủy Thủy.”
Hai bé trai này luôn đứng chung một chiến tuyến.
Từ Toa nóng nảy, cô ồn ào: “Sao mẹ lại không quan tâm các con được? Còn không phải sáng nào mẹ cũng ăn sáng cùng các con hay sao?”
“Mẹ không đưa bọn con đến nhà trẻ, toàn là bà ngoại với thím Hứa đưa đi thôi.”
Thím Hứa chính là một trong những bảo mẫu nhà bọn họ.
Từ Toa không chịu phục: “Trước đây mẹ cũng có đưa bọn con tới nhà trẻ đâu.”
Thủy Thủy bấm ngón tay: “Có mà, cứ cách vài ngày ba mẹ lại đưa một lần, nhưng lần này không có.”
Từ Toa sững sờ.
Thủy Thủy: “Lần trước đưa bọn con đi là trước tết âm.”
Từ Toa: “…”
Đứa trẻ nhà cô, còn nhớ cả chuyện này nữa sao?
Thủy Thủy còn đang bấm ngón tay, ngẩng đầu bảo: “Ba mươi hai ngày trước lận.”
Từ Toa: “…”
Cái gì con cũng biết.
Lại nói tiếp, thật đúng là như vậy, tuy cô và Giang Phong đều không đón con, chủ yếu vẫn là bà ngoại và bảo mẫu đưa đón, nhưng cứ cách vài ngày, hai vợ chồng đều cùng nhau đi đón một lần. Nhưng lần này vì Giang Phong không có ở nhà, ngược lại một mình cô hoàn toàn không đi đưa tụi nhỏ.
Từ Toa là một người mẹ tốt biết sai thì sửa, lập tức nói: “Xin lỗi, là gần đây mẹ bận quá nên quên mất chuyện này.”
Cô mỉm cười: “Các con tha thứ cho mẹ lần này, được không?”
Hai đứa trẻ Mộc Mộc và Thủy Thủy đứng đối diện nhau, Từ Toa lại không ngừng cố gắng: “Sáng mai mẹ và ba sẽ đưa các con đi, tối mai đón bọn con, đảm bảo không nuốt lời.”
Hai bạn nhỏ nở nụ cười giòn tan: “Vâng.”
Từ Toa: “Phù!” Cô nói: “Trẻ con cũng không thể lừa được.”
Giang Phong cười dữ dội, gật đầu: “Còn không phải sao!”
Anh kéo Từ Toa, cùng nhau đi tới trước túi du lịch, nói: “Có thích không?”
“Ba ơi, đây là cái gì?”
Giang Phong: “Đây là hạt thông, bóc ra có thể ăn, nhưng không thể ăn nhiều.”
Lần này anh trở về, phần lớn đồ mang về là đặc sản vùng núi, hai đứa trẻ đều lớn lên ở bên này, hiện tại cũng không giống như mấy chục năm sau thịnh hành mua sắm trên mạng, nam bắc vẫn rất khó thông thuận. Nên những đặc sản vùng núi mà anh mang về, thật sự khiến tụi trẻ vô cùng tò mò.
Thế này cũng chẳng trách cái túi lại nặng như thế.
Bên trong đựng đặc sản vùng núi, làm sao có thể không nặng?
Từ Toa: “Anh cũng hay thật, đựng được nhiều đặc sản vùng núi về như vậy.”
Giang Phong bật cười: “Còn nữa đấy, đi cũng đi rồi, không mang thêm chút về thì lãng phí biết bao?”
Anh nở nụ cười, chỉ vào cái túi khác, bảo: “Đó là đồ lần này anh mua được.” Ngược lại không nói thêm lời dư thừa.
Từ Toa liếc mắt nhìn, ngược lại cũng không nói gì, chỉ quay đầu dặn thím Hứa: “Thím mang ra kho hàng đi.”
“Được.”
Giang Phong hoạt động bả vai một chút, nói: “Anh đi tắm cái đã.”
Một đường này cảm giác như mình đã gầy đi, cũng may vào cửa bọn họ đều không ghét bỏ. Giang Phong cười bảo: “Pha nước tắm giúp anh được không?”
Từ Toa liếc mắt nhìn anh, đáp: “Anh không sợ em bỏ hoa vào à.”
Giang Phong nhướn mày, trên gương mặt đều là ý cười: “Bỏ cánh hoa vào không phải rất tốt sao? Anh cũng thơm hơn một chút.”
“Con cũng muốn bỏ cánh hoa.” Mộc Mộc đột nhiên ngẩng đầu chen miệng vào, cậu bé nói: “Bé lớn đi tắm cũng muốn thả.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, những người khác cũng cười theo, cô nói: “Được rồi, tối nay thả cho con, để con biến thành hoa tiên tử.”
Đứa trẻ vừa lòng thỏa ý, kéo em trai lại thì thầm, Từ Toa quay người bảo: “Đi, em đi pha nước cho anh."
Giang Phong: “Thuận tiện chà lưng cho anh nữa?”
Từ Toa: “Được được được.”
Cô đẩy Giang Phong, anh vô cùng vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng, lần này anh thật sự bẩn đến nhìn không ra hình dáng, ai kêu lần này anh về quê rất xa. Thâm Quyến và Đông Bắc, một nam một bắc chân chính, đi đường khá xa xôi.
Anh ngâm mình trong nước, Từ Toa thì lại chống cằm ngồi trên cái ghế nhỏ ở cạnh bồn tắm, hai vợ chồng tình tứ.
Giang Phong: “Anh không ở nhà, em có nhớ anh không?”
Từ Toa gật đầu: “Nhớ.”
Cô nhìn đôi mắt đen láy của Giang Phong, cười hì hì bổ sung: “Nhớ cũng không nhớ ra nổi.”
Giang Phong: “… Xấu xa.”
Từ Toa chu môi: “Em mệt lắm, anh không biết đâu, gần đây cũng thật nhiều chuyện.”
Từ Toa là một người không giấu được chuyện, nói liên tục đầu đuôi gốc ngọn những chuyện gần đây ra ngoài, hơn nữa còn cảm thán: “Em thật sự khổ quá mà, anh cho rằng chỉ anh ra ngoài chịu khổ, nhưng em cũng rất chịu tội đây.”
Giang Phong xoa đầu cô, đáp: “Vất vả cho em rồi.”
Từ Toa: “Anh cũng biết em vất vả rồi! Trở về cũng phải nhanh chóng làm việc đấy.”
Giang Phong mỉm cười: “Được.”
Anh đè thấp giọng nói: “Nếu đã không có vải bò thích hợp, vậy bên thành phố Giang Hải có hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận