Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 168. Dặn dò

Chương 168. Dặn dò
Chương 168: Dặn dò
Từ Toa: “Em muốn đổi cũng được, nhà chị không chê cá nhiều, chẳng qua chị cảm thấy em vẫn nên giữ lại cho nhà mình thì tương đối tốt hơn, chờ mùa đông lạnh cũng có nhiều đồ ăn, em đừng cảm thấy em ăn món chính là đủ, vẫn cần đồ ăn mặn, nếu không cơ thể chẳng chịu đựng được.”
Lâm Châu do dự một chút: “Vậy… Em không đổi nữa.”
Bà Từ gật đầu: “Vậy được rồi, lát nữa bà đến ướp cho cháu. Nhà cháu có muối không?”
Lâm Châu vội gật đầu: “Có ạ.”
Sau đó cậu bé hỏi thêm: “Một túi có đủ không ạ?”
Bà Từ: “Đủ rồi.”
Từ Toa: “Cháu đi cùng hai người.”
Sau khi ăn sáng xong, bà Từ dẫn Từ Toa và Nữu Tể cùng đi giúp Lâm Châu ướp cá muối, lần đầu tiên Từ Toa tới đây, lần trước dọn nhà, Từ Toa không vào cửa, lần này cô nhìn xung quanh một lượt.
Hóa ra đây là nhà của Giang Phong, xung quanh sạch sẽ.
Lâm Tiểu Muội ngồi trên băng ghế nhỏ, nhìn bà Từ bận rộn, Nữu Tể ở bên hiếu kỳ đi tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiểu Muội, bi bô mấy tiếng hấp dẫn sự chú ý của chị gái nhỏ: “Ăn?”
Ngón tay cô nhóc chỉ vào cá.
Lâm Tiểu Muội rất nhát, sức khỏe yếu ớt, bản thân lớn hơn Nữu Tể một tuổi rưỡi, đương nhiên có thể hiểu, cô bé gật đầu: “Ăn tết ăn.”
Nữu Tể cũng ra vẻ như bà cụ non gật đầu: “Ăn ngon.”
Lâm Tiểu Muội cũng đi theo gật đầu: “Món ngon nhất.”
Ở trong ký ức của cô bé, cũng là lần đầu tiên ăn cá: “Ngon nhất.”
Không món nào ngon hơn.
Nữu Tể nghiêng đầu: “Thịt ăn ngon, đường ăn ngon, cá, ăn ngon.”
Mấy ngày nay, cô nhóc tiến bộ vượt bậc.
Không chỉ biết đi, mồm miệng cũng lanh lợi hơn nhiều.
Hai đứa nhóc nghiêm túc bắt đầu tán gẫu, Tiểu Lâm Châu thì nghiêm túc nhìn trình tự của bà Từ, ghi nhớ kỹ, cậu bé học xong, lần sau cũng không cần nhờ người khác.
Đại đội trưởng đến ban quản lý đại đội đi ngang qua cửa, vừa khéo nhìn thấy bọn họ trong sân cũng đi vào: “Sao mấy người lại ở đây.”
Từ Toa: “Bà cháu đến giúp Lâm Châu ướp cá, thời tiết nóng như vậy sẽ hỏng mất.”
Đại đội trưởng gật đầu: “Lâm Châu à, nhà chúng ta gần như thế, sau này có gì cháu không hiểu, cứ hỏi bác gái, bác gái sẽ giúp cháu.”
Lâm Châu vâng một tiếng.
Từ Toa: “Đại đội trưởng, cháu đến ban quản lý đại đội muộn một chút nhé.”
Đại đội trưởng gật đầu: “Được.”
Lúc này Từ Toa mới phát hiện quầng mắt đại đội trưởng đen xì, trạng thái rất không tốt: “Ôi, chú sao thế?”
Vừa có người hỏi, đại đội trưởng lập tức kể khổ, ông ta buồn đến mức sắp điên rồi, thở dài một hơi: “Chú đúng là số khổ, tối hôm qua nhà ông Hồ đánh nhau, ầm ĩ chia nhà, gọi chú đến, chú cho rằng bọn họ đã bàn bạc xong, ầm ĩ một lúc lâu mới đang bàn bạc, hô to gọi nhỏ, chửi bậy loạn xạ, chú với chú hai trong thôn vội khuyên ngăn, cơm tối cũng chẳng kịp ăn.”
Từ Toa đồng tình nhìn đại đội trưởng: “Chú cũng quá thảm rồi.”
“Đúng vậy.”
Chuyện này liên quan gì đến ông ta chứ, sao ông ta phải chịu tội.
Từ Toa: “Sao hôm nay chú không nghỉ ngơi một hôm?”
Đại đội trưởng: “Nghỉ ngơi gì chứ, tối qua bọn họ ầm ĩ không ra kết quả, nói không chừng hôm nay lại đến tìm chú, chú ở nhà cũng không yên tĩnh.”
Đại đội trưởng thật đúng là hận đến mức muốn nhổ nước bọt, ông ta nói: “Chú khổ thật mà.”
Từ Toa gật đầu.
Hiện tại trong thôn không có nhiều nhà tách ra ở riêng, nhưng chỉ cần muốn tách ra ở riêng, về cơ bản sẽ tìm đại đội trưởng đến chứng kiến, thế nhưng ầm ĩ đến mức tách ra, đâu thể thuận lợi, về cơ bản đều giày vò một, hai ngày.
Mắt thấy đại đội trưởng mặt mùi tràn đầy khổ sở rời đi, Lâm Châu đột nhiên nói: “Nhà họ Hồ, là nhà chị Hồ Hạnh Hoa ư?”
Từ Toa lập tức cảnh giác: “Em biết cô ta à?”
Lâm Châu gật đầu: “Sáng sớm hôm qua chị ta chặn em lại, bảo em đến bờ sông nhặt vỏ ốc, chỉ cần em đồng ý nhặt vỏ ốc cho chị ta, một ngày cho em một xu.”
Từ Toa: “..”
Cô ta cũng keo thật đấy, muốn cướp cơ duyên của người ta, còn không nỡ dốc hết vốn liếng.
Một xu còn muốn đổi ngọc trai.
Từ Toa cười hỏi: “Em không đồng ý à?”
Lâm Châu: “Em còn chưa lên tiếng, Đại Tráng đã nói cô giấu tiền riêng, sau đó mẹ Đại Tráng đến, bọn họ cãi nhau, về sau em rời đi, chẳng qua còn lâu em mới đi, nhìn chị ta giống như kẻ lừa đảo.”
Đại Tráng là cháu trai Hồ Hạnh Hoa, là con trai của anh cả cô ta.
Từ Toa: “Đại Tráng, có phải đứa bé đen nhất không?”
Tiểu Lâm Châu: “Chính là cậu ta, cậu ta nói cô không thích mình.”
Từ Toa ồ một tiếng: “Em còn nhỏ, cho dù làm gì cũng phải suy nghĩ nhiều vào, em còn có em gái đấy, một số nơi nguy hiểm, không được đến, đừng nghe người ta nói cho bao nhiêu tiền thì em lập tức đồng ý, em mới sáu tuổi, nhỏ như thế, có một số việc, chỉ có mình em thì xoay sở thế nào? Nếu em xảy ra chuyện, em gái em phải làm sao đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận