Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 242. Kẻ phản bội nhỏ đáng đánh đòn

Chương 242. Kẻ phản bội nhỏ đáng đánh đòn
Chương 242: Kẻ phản bội nhỏ đáng đánh đòn
Bà Từ: “Nào, nếm thử bánh này đi, đừng lo không đủ, dì còn đang hấp màn thầu đó.”
Bánh màn thầu hấp vẫn chưa chín, nhưng mà không thể để lỡ bữa trưa, dù sao thì họ cũng ăn bánh bao.
Lúc Từ Toa mới xuyên đến đây đã trải qua một tháng tận thế, cuộc sống không tốt nên ăn gì cũng thấy ngon. Chẳng qua sau đó mỗi bữa bà Từ đều nấu gạo cho cô ăn. Cô lại có thành phố Giang Hải nên chẳng những không thiếu ăn mà còn được ăn đồ hiếm. Vậy nên Từ Toa cũng đã trở nên kén ăn.
Không có cách nào khác, huhuhu, mặc dù cô cũng không muốn bản thân là một người kén ăn.
Nhưng mà cô không khống chế được miệng mình.
Bánh bao thịt này vậy mà lại rất ngon, nhưng mà có lẽ vì liên quan đến việc thịt mỡ quý giá, nhân bánh bao khá nhiều thịt nạc, gần như không có thịt mỡ, mà Từ Toa lại cảm thấy như vậy là tốt nhất.
Thật ra cô không thích ăn thịt mỡ.
Bánh rán này bỏ ít mỡ, gần như không nếm được mùi dầu, Từ Toa ngửi thấy thơm phức.
Nhưng mà cô lại không cầm lấy bánh, đối với một người kén ăn thì món này có hơi dầu mỡ, cô mở to mắt chờ bánh màn thầu. Từ Sơn đi nhanh ra gian nhà ngoài xem thử, thấy bánh màn thầu ổn rồi, bẻ nửa cho Từ Toa, màn thầu do Cổ Đại Mai hấp đều to bằng cái mặt, Từ Toa lại bẻ ra làm hai, nói: “Nhiều hơn cháu ăn không hết.”
Cậu Hai có hơi bứt rứt, nhỏ giọng: “Cho, cho cậu đi.”
Ai lại không thích ăn bánh rán trên bàn chứ, anh ta nghĩ con nít không ăn là muốn tiết kiệm đãi khách. Bà Từ nhìn thấu suy nghĩ của cậu Hai nói: “Cháu nếm thử bánh rán trước đi, không đủ thì hẵng ăn màn thầu. Hổ Nữu Nhi không thích ăn bánh rán.”
Cậu Hai trợn to mắt, hoàn toàn không tin có người không thích ăn đồ ăn dầu mỡ.
Anh ta không tin, Cổ Đại Mai cũng không tin mà, lần đầu tiên nghe nói Từ Toa không thích ăn dầu mỡ, suýt nữa cô ta đã sặc chết, thật sự là vừa ăn một miếng vào miệng đã ho đến trời đất quay cuồng. Bây giờ thấy có người khác cũng mất bình tĩnh như mình, vui vẻ nói: “Còn không phải sao, con bé đúng là nhiều chuyện.”
Bà Từ: “Đến cả thức ăn cũng không chặn được miệng con.”
Từ Toa gật đầu: “Thức ăn cũng không chặn nổi miệng mợ.”
Cô lại học theo bà ngoại rồi, cô gặm màn thầu, ăn rất thỏa mãn, nồi màn thầu lớn trắng tinh mới ra lò này, dù là không ăn cơm Từ Toa cũng có thể ăn được. Cô chính là người kỳ lạ như vậy, bạn cho rằng kén ăn thì cô thật sự kén ăn, nếu như bạn nói cô ấy không kén ăn, có vẻ như cô cũng không kén ăn đâu.
Ít nhất thì một cái bánh bao cũng có thể ăn rất thỏa mãn.
Bánh màn thầu là đồ tốt, nhưng mà chỉ với người khác thôi. Với Từ Toa thì không phải.
Cho nên mặc dù nhìn như thế, nhưng có vẻ như với cô lại vô cùng tốt.
Từ Toa ăn bánh màn thầu xong, cậu họ được bà Từ gắp cho một cái bánh rán, thật ra cái bánh rán này rất nhỏ, nếu là đàn ông thì chỉ cần ăn một hớp là hết. Nhưng mà anh ta vẫn cẩn thận cắn nhẹ, nhẹ nhàng cẩn thận thưởng thức mỹ vị chưa được ăn bao giờ.
Con trai bên cạnh anh ta cũng được bà Từ gắp cho một cái bánh, nói: “Nào, ăn đi.”
Thằng nhóc ngẩng đầu, lí nhí nói: “Cảm ơn bà.”
Bà Từ cười nói: “Ôi trời, thằng nhóc này hiểu chuyện quá, còn biết cảm ơn nữa.”
Thằng nhóc này nhìn giống như là Cà Rốt Nhỏ trong phim giáo dục tình yêu nước mà Từ Toa xem khi còn nhỏ, thật sự là đầu rất to, cảm giác rất gầy.
[Tên thật là Tống Chấn, biệt danh là 小萝卜头 (Cà Rốt Nhỏ), tên của chiến sĩ cách mạnh nhỏ tuổi nhất Trung Quốc.]
Từ Toa hỏi: “Thằng bé mấy tuổi rồi ạ?”
Bây giờ cô cũng không dám đoán bừa tuổi của trẻ con nữa.
“Bốn tuổi, gần năm tuổi rồi.”
Từ Toa nhìn thằng nhóc có vẻ ngoài cùng lắm chỉ lớn hơn Nữu Tể một chút, trong lòng lặng lẽ thở dài.
Quả nhiên, Nữu Tể mà cô cho rằng rất gầy yếu vậy mà lại là đứa trẻ bình thường ở thời buổi này mà.
Thật sự gầy thì phải là những đứa trẻ còn nghèo hơn như Tiểu Lâm Châu, Lâm Tiểu Muội, Thạch Đầu này.
Từ Toa gặm màn thầu, cảm thấy trong lòng trống rỗng, như muốn làm gì đó nhưng lại không biết mình có thể làm gì, nhất thời lại có vẻ mù mờ. Chẳng qua trong lúc cô đang ngẩn người thì mọi người đã ăn hết tầm bảy phần rồi.
Đừng nói là cái bánh bằng bàn tay đã biến mất, bọn họ đã bắt đầu ăn màn thầu.
Từ Toa nhớ rõ mợ cô lấy khoảng ba mươi cái bánh đó.
Sức ăn của những người này thật đáng sợ.
Từ Sơn nhanh chóng đi lấy số bánh màn thầu còn sót lại bưng lên, Từ Toa ăn xong xuôi thì thấy cậu mình là đồng chí Từ Sơn vẫn đang dùng màn thầu chấm nước thịt kho.
“Ợ.” Từ Toa ợ một cái.
Cổ Đại Mai chê cười: “Cháu ăn ít nhất mà còn ợ.”
Từ Toa: “Liên quan gì đến mợ?”
Nữu Tể quơ cánh tay nhỏ của mình: “Không! Không!”
Cổ Đại Mai liếc con bé: “Con đúng là một kẻ phản bội nhỏ, mẹ mới là người nuôi con, con muốn nói gì?”
Nữu Tể ê a nửa ngày, cuối cùng nói: “Không cho! Bắt nạt! Chị.”
Thật đúng là kẻ phản bội nhỏ đáng đánh đòn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận