Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 355. Khám bệnh

Chương 355. Khám bệnh
Chương 355: Khám bệnh
Bà Từ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không tin.
Từ Hồng Vĩ: “Thật đấy mẹ.”
Bà Từ: “Con lừa người chứ gì? Ai biết thật hay giả?”
Lần này ngược lại Từ Hồng Vĩ trực tiếp xắn ống quần mình lên, bảo: “Thật mà, chân con bị thương, phản ứng không theo kịp, nên về sau không thể làm nhiệm vụ nguy hiểm nữa.”
Bà Từ cúi đầu nhìn, thấy chân của ông quấn băng vải: “Được lắm! Quả nhiên là chân con bị thương!”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Mình còn cần giải thích rõ ràng không?
Vì sao càng giải thích lại càng không rõ.
Khó!

Khi Giang Phong qua đây, chỉ nhìn thấy bà Từ kéo ba của Từ Toa gào thét, quở trách từ đầu đến chân. Mà ở một bên lại là Từ Sơn và Cổ Đại Mai, hai người co rúm lại một chỗ, ngược lại không dám chêm lời vào.
Vừa nhìn thấy Giang Phong, sắc mặt của bà Từ và Từ Hồng Vĩ đều vô cùng đặc sắc.
Bà Từ: “Cuối cùng cháu cũng tới rồi, bác sĩ Tiểu Giang, cháu mau khám cho nó đi, người này bị thương trở về còn đi đường xa như vậy, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Về phần Từ Hồng Vĩ, ngược lại, ông nhìn Giang Phong không rõ ý tứ, vừa rồi có chút khoảng cách, nhưng bây giờ mới thật sự hoàn toàn nhìn rõ tiểu tử này. Không thể không nói, vừa nhìn đã thấy là một tên công tử bột chuyên lừa gạt các cô gái nhỏ.
Nụ cười lạnh của Từ Hồng Vĩ như sắp hóa thành thực chất, bắn về phía Giang Phong. Cũng may, con người này của Giang Phong gặp nhiều chuyện nên da mặt cũng dày, cho dù là đối mặt với tầm nhìn như vậy, vẫn có thể chống đỡ được.
Anh bình tĩnh lại tự nhiên, giọng nói thậm chí còn không dao động nhiều cho lắm: “Chú Từ, chú ngồi xuống đi, để cháu kiểm tra một chút.”
Từ Hồng Vĩ: “À.”
Giang Phong cười: “Giấu bệnh sợ thầy là không tốt đâu.”
Từ Hồng Vĩ ngồi xuống một cách dứt khoát hẳn hoi, lúc này đột nhiên nói: “Từ Toa, mấy người ra ngoài cả đi, ba phải cởi quần áo, chung quy nam nữ có phân biệt.”
Bà Từ: “Đúng, Hổ Nữu, cháu ra ngoài đi, vợ Sơn Tử, con cũng ra ngoài đi.”
Từ Hồng Vĩ: “Mẹ…”
Bà Từ trừng mắt, nói: “Mẹ là một bà lão, nhìn thì có thể làm sao? Còn nữa, con không phải do mẹ sinh thì không phải con trai mẹ sao? Khi con lớn choai choai còn để mông trần chạy long nhong kia kìa.”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Thật sự cũng may đây là một gương mặt đen, bằng không sợ là vệt đỏ trên mặt không thể giấu được, thực ra Từ Hồng Vĩ cũng sẽ không cảm thấy ngại ngùng, nhưng bị mẹ vạch trần chuyện này ở trước mặt Giang Phong, vẫn khiến ông cảm thấy xấu hổ.
Từ Hồng Vĩ ho khan một tiếng, đáp: “Không phải đã là chuyện cũ năm xưa rồi sao?”
Bà Từ: “Chuyện xưa thì đã sao?”
Bà cụ bảo: “Bác sĩ Tiểu Giang, cháu khám cẩn thận cho bà, có gì thì cứ nói thẳng với bà, cũng đừng che giấu giúp nó.”
Giang Phong ngẩng đầu, mỉm cười: “Vâng.”
Khóe miệng của Từ Hồng Vĩ hơi co rút, thầm nghĩ tiểu tử này thật sự có một gương mặt gian thần.
Ông cởi áo trên trước, nửa người trên của ông thực ra cũng có vết thương và còn đang quấn băng vải, lúc này băng vải đã hơi bẩn, liếc thấy vết ố vàng không giống nhau, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy một ít máu.
Giang Phong nâng mắt nhìn về phía Từ Hồng Vĩ, bảo: “Băng của chú cần phải thay.”
Từ Hồng Vĩ gật đầu, sở dĩ Giang Phong chậm trễ một chút thời gian cũng là để sắp xếp những thứ cần mang qua đây. Vì vậy ngược lại đồ cũng đầy đủ, động tác của anh rất nhanh. Từ Hồng Vĩ nhìn anh mở hòm thuốc to của mình, không ngờ đồ bên trong còn khá đầy đủ.
Ông liếc mắt nhìn thêm một cái.
Giang Phong rất nhanh đã xử lý vết thương cho ông, sau đó xức thuốc mới lên, vết thương dữ tợn đã không còn chảy máu, nhưng vừa nhìn đã biết không phải vết thương nhỏ. Bà Từ và Từ Sơn đều hít ngược một ngụm khí lạnh. Giang Phong nói: “Vết thương này chắc hẳn là do tấn công ở khoảng cách gần gây ra.”
Từ Hồng Vĩ: “Tôi kêu cậu khám bệnh, chứ không kêu cậu phân tích tôi bị thương thế nào.”
Giang Phong: “Vâng.”
Vết thương của Từ Hồng Vĩ vốn dĩ được xử lý không tồi, chắc hẳn cũng đã tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Giang Phong rất nhanh đã băng bó lại cho tốt, sau đó nói: “Chú xắn ống quần lên đi, để cháu xem vết thương trên chân chú.”
Anh hơi dừng một chút, dường như cảm thấy như thế cũng không được, nên trực tiếp bảo: “Chú trực tiếp cởi ra luôn đi.”
Bà Từ: “Đúng, cởi thẳng ra đi, bằng không cũng không biết là cái dạng gì, mẹ muốn xem xem có phải thằng nhãi nhà con còn giấu mẹ hay không. Mẹ thấy vết thương này…”
Nói đến đây, đôi mắt của bà cụ đỏ lên, trong lòng chua xót. Cũng chính như vậy, nên rốt cuộc không nói thêm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận