Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 158. Cổ vũ

Chương 158. Cổ vũ
Chương 158: Cổ vũ
Ông ta vội vàng nói: “Được rồi, hôm nay mọi người bắt được thì là của mọi người! Đại đội sẽ không nhúng tay vào nữa, ngày mai bắt đầu làm việc!”
“Ôi!!!”
“Đại đội trưởng anh minh!”
Một trận hoan hô.
Tuy rằng có không ít cá, nhưng bờ sông có hạn, mọi người bắt xong rồi thì nhìn con sông chăm chú, thôn bọn họ vốn không có cơ hội bắt cá, tất nhiên cũng không có lưới bắt cá. Nhưng cái này không làm khó được mọi người, tất cả mọi người đều móc mười tám loại vũ khi ra.
Như là cậu của Từ Toa đã xuống sông từ lâu, tuy không thể làm việc nhưng có thể bắt cá đấy! Ngay lập tức đã bắt được nửa thùng. So với cá chết trên bờ thì cá dưới sông còn sống tung tăng thực sự có sức hấp dẫn hơn.
Từ Toa: “Cậu cố lên! Cậu giỏi nhất!”
“Cậu lợi hại nhất trên đời! Cậu bắt cá cừ nhất!” Từ Toa sôi nổi giữa đội quân bắt cá, làm cho ý chí chiến đấu của mọi người sục sôi.
Tuy cô không bắt cá, nhưng cô là tuyển thủ cổ động viên số một đấy!
Cô la to mọi người cũng có thể hăng hái hơn.
Đại khái là bởi vì Từ Toa la hăng quá, những người khác thấy vậy cũng la theo, cổ vũ cho người đàn ông của nhà mình. Hiện trường khí thế ngất trời, có điều… Hồ Hạnh Hoa, trợn tròn mắt!
Cô ta cứ tưởng rằng ở đây không có bao nhiêu người! Có cũng không nhiều!
Mấy người này, không phải nên đến chiều mới biết ở đây có cá sao?
Nhưng bây giờ ở đây lại đông nghẹt người, ngay cả trên bờ, một nhóm người già phụ nữ không xuống nước cũng đang nhặt gì đó… Nhặt cái gì thế?
Cô ta lại gần thì thấy đó là hạt nhựa, cô ta bĩu môi, con mẹ nó có gì đẹp đâu chứ?
Cô ta nhìn khắp nơi, muốn tìm Tiểu Lâm Châu!
Cô ta quét mắt một vòng, không thấy cái vỏ trai nào cả, chỉ thấy toàn đầu người, tất cả mọi người đều đang cúi đầu nhặt lấy nhặt để. Cô ta không có ưu thế, chỉ có thể đi theo đứa trẻ này tìm vỏ trai. Nhưng mà, nó đâu mất rồi?
Lúc này, Tiểu Lâm Châu cầm một thùng cá, nói: “Bác sĩ Tiểu Giang, em…”
Giang Phong: “Xách thùng về mau!”
Anh xắn tay áo, nói: “Anh phải xuống nước, lát nữa không giúp em được.”
Tiểu Lâm Châu: “Ồ?”
Giang Phong: “Đi đi.”
Lúc này, Tiểu Lâm Châu cũng không kéo Giang Phong nữa, cậu bé cắn môi, dứt khoát đứng lên, xách thùng nước về nhà. Bác sĩ Tiểu Giang cố ý giúp cậu bé, cậu bé biết hết!
Hồ Hạnh Hoa tìm Tiểu Lâm Châu, chờ đến khi cô ta tìm thấy cậu bé trong một đám trẻ con thì cậu bé đã đi xa rồi.
Hồ Hạnh Hoa tức muốn ngã ngửa!
Thằng nhãi chết tiệt này!
Sao lại không đi nhặt vỏ trai!
“Mấy bạn nhỏ đừng đi ven bờ sông, đi xích lên trên một chút đi!” Từ Toa cổ vũ cho cậu của mình xong, lại nhìn qua mấy đứa trẻ.
Nước rất sâu, ngay cả nhóm mấy người lớn cũng không dám đi lên giữa, chứ đừng nói tới mấy đứa nhóc.
Cô kêu: “Người lớn nhìn mấy đứa trẻ một chút! Đừng để tụi nó xuống nước, xảy ra chuyện gì thì không kịp cưu.”
Từ Toa liên tục nhắc nhở, tất nhiên có người nghe hiểu: “Nhị cẩu tử, con nhặt hạt châu cho ba…”
“Tư Béo, đừng đến gần chỗ ba.”
“Mẹ, con nhặt được cái này, ăn được không?” Tư Béo giơ tay lên hỏi, mẹ cậu bé: “Cái này là cái gì thế?”
“Hình như là vỏ trai.”
Vừa nghe xong, Hồ Hạnh Hoa chạy như bay qua: “Đưa tôi xem xem!”
Cô ta chạy ào lại dọa Tư Béo nhảy dựng lên, đứa trẻ phản xạ có điều kiện nên né ra, cả người Hồ Hạnh Hoa chao đảo, cô ta hét lên một tiếng, ngã xuống nước.
Từ Toa nghe thấy động tĩnh thì qua xem thử, chỉ thấy Hồ Hạnh Hoa giãy dụa giống như một con rùa to bị lật mai.
Hồ Hạnh Hoa cũng không biết tại sao mình lại bị như vậy, cô ta tức giận hét lên: “Thằng nhãi xui xẻo này, mày né cái gì mà né!”
“Con gái của ông Hồ, mày mắng ai đó!” Mẹ Tư Béo không vui, chống nạnh chửi bậy: “Con của tao nhặt được đồ, mày giành cái gì mà giành. Người lớn lại đi giành đồ của một đứa trẻ, mày đúng là thứ không biết xấu hổ!”
Hồ Hạnh Hoa cãi lại: “Tôi chỉ xem một chút thôi, giành hồi nào chứ!”
Cô ta tức giận nói: “Bộ tôi không biết tự nhặt sao?”
Tuy rằng bị rơi xuống nước, cả người ướt sũng, nhưng Hồ Hạnh Hoa sợ bị người khác giành hết nên không chịu đi, cứ để quần áo ướt sũng như vậy dán vào người, đi đến chỗ vừa mới nhặt được vỏ trai.
Mấy người phụ nữ có chồng trong thôn thấy vậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cái này có gì mà đẹp chứ?
Bây giờ là thời đại bảo thủ “lả lơi mang tội”.
“Hạnh Hoa, cháu về nhà thay quần áo đi, nhìn cháu bây giờ giống cái gì chứ.” Người nói là bác gái cả của Hồ Hạnh Hoa. Nhưng Hồ Hạnh Hoa làm lơ, thuận miệng nói: “Cháu không sợ lạnh.”
Bác gái cả: “Cháu không sợ lạnh, không thấy ngại luôn à!”
Hồ Hạnh Hoa: “Cháu là người ngay thẳng, cháu chả thấy sao cả!”
Muốn cô ta đi?
Đừng hòng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận