Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 625. Họp báo 8

Chương 625. Họp báo 8
Chương 625: Họp báo 8
Buổi họp báo lần này làm cho mọi người rất chấn động, không chỉ có người mẫu nổi bật, trang phục mới lạ mà nơi đây cùng với các mô hình khắp nơi đều khiến cho mọi người kinh ngạc đến há hốc mồm. Nhưng có một số người không quan tâm về cái này, ít nhiều vẫn nghĩ đến quần bò.
Từ lâu đã nghe nói Thủy Mộc có một lô thành phẩm, nhưng mà ở đây lại hoàn toàn không đưa ra ra.
Cho nên đây là tin tức giả à?
Chỉ để thu hút mọi người thôi sao?
Hay là......?
Nhiều người đều có suy nghĩ riêng của mình, Lam Kỳ ngồi ở hàng thứ nhất nói với mấy giảng viên quen biết ngồi cạnh: “Thầy ngồi đi, em đi qua đặt hàng.”
Thầy của anh ấy rất kinh ngạc, hỏi: “Em quyết định rồi à?”
Lam Kỳ cười nói: “Người ta ăn thịt, nếu em còn không mau nhặt bạc lẻ, vậy chẳng phải cũng chỉ có thể húp canh cùng với những người khác thôi sao?”
Anh ta rời khỏi chỗ người, đi nhanh đến nơi được hướng dẫn, gần một nửa bộ phận tiêu thụ đều ở đây, có người nhận ra Lam Kỳ, lập tức cười chào hỏi: “Anh Lam.”
Lam Kỳ: “Tôi đặt hàng, đi.”
Anh ta nhớ vừa rồi em gái trên sân khấu có nói, muốn đặt hàng thì đi lên xe buýt ngoài cửa.
Lúc này, anh em nhà họ Hoàng cũng mau chóng chạy ra, người với người suy nghĩ khác nhau, cảm thấy phải lấy hàng trực tiếp thì trong lòng mới yên tâm. Nhưng cũng có người cảm thấy như vậy cũng chả sao. Tuy đưa tiền trước nhưng nhà máy này lớn như vậy cũng không thể bỏ chạy.
Đặc biệt là một số người ở xa, chi phí để bọn họ đi một chuyến đến thành phố Thâm Quyến không hề thấp.
Nếu như gửi qua bưu điện, thật đối với bọn họ mà nói cũng tiện.
Lần lượt đã có bốn năm mươi người đặt hàng lên xe buýt, người ngồi đầy một xe buýt, dĩ nhiên lúc này Trần Thịnh lên xe, cửa xe từ từ đóng lại, chạy đến máy, Trần Thịnh mỉm cười: “Chào mọi người, tôi là trưởng bộ phận tiêu thụ, Trần Thịnh, lần này tôi sẽ đi đặt hàng cùng mọi người đồng thời cũng sẽ giới thiệu sơ cho mọi người về buổi ký gửi lần thứ hai của chúng tôi.”
Thoáng cái, những người trên xe ngồi thẳng dậy.
Trần Thịnh: “Sản phẩm của buổi ký gửi lần thứ hai không phải do nhà máy chúng tôi sản xuất, trên cơ bản đều là sản phẩm được ký gửi. Vì chúng tôi muốn giúp đỡ các xí nghiệp anh em thanh lý hàng tồn kho cho nên giá cả sẽ rất rẻ. Trên cơ bản lô hàng này hết rồi có thể sẽ không có nữa.”
Con mắt Lam Kỳ lóe sáng: “Cái đó cơ bản là có những gì vậy?”
Trần Thịnh: “Phụ kiện mọi người được thấy hôm nay, còn có những chiếc quần bò không được biểu diễn ở buổi biểu diễn, đồng hồ, với lại một ít đồ linh tinh.”
“Những thứ này cũng không thể đặt tùy ý đúng không?”
Trần Thịnh mỉm cười: “Mặc dù là giúp đỡ các xí nghiệp anh em thanh lý hàng tồn kho, nhưng chúng tôi cũng có chỗ khó của chúng tôi, đồ vật nhiều như vậy, giá cả lại phù hợp, cho ai hay không cho ai, tất cả mọi người đều là bạn bè nên rất khó nói. Cho nên công ty chúng tôi quyết định đặt ra quy tắc trực tiếp, chỉ có khách đặt hàng lần này mới có thể tham gia buổi ký gửi. Mà buổi ký gửi cũng sẽ có quy định. Trên cơ bản đặt hàng giá càng cao thì quyền hạn sẽ càng cao.”
Lam Kỳ: “Thì ra là vậy à.”
Những người khác cũng đã tỉnh ngộ, cho nên nói Thủy Mộc nói mình có hàng là có hàng thật.
Chỉ có điều hàng này không phải ai cũng được xem mà thôi.
Có người không muốn đặt, như vậy ngay cả cơ hội bắt đầu cũng không có.
Ở đây đều là những người làm ăn, lúc này họ cảm khái hai vợ chồng Giang Phong Từ Toa thật sự rất biết tính toán, bảo sao việc làm ăn có thể phát triển đến như vậy, đúng là gian thương.
“Vậy quyền hạn cao như thế nào?”
Trần Thịnh cười: “Nếu như anh đặt hàng mười vạn, tôi đặt hàng năm vạn, chúng ta đều cần quần bò vậy chắc chắn xí nghiệp sẽ ưu tiên cho anh. Khi nào anh không thì mới mới đến lượt tôi.”
Lam Kỳ: “......”
Gian thương!
Đúng là gian thương!
Trong lòng những người khác cũng nghĩ giống vậy.
Có người không nhịn được: “Nếu là có người đặt hàng nhiều nhất muốn hết thì sao? Những người khác không phải là không còn cơ hội sao?”
Trần Thịnh khách khí: “Điểm ấy anh cứ yên tâm, hàng của chúng tôi vẫn đủ.”
Nói cách khác là chỉ sợ mấy người không đủ tiền thôi.
Lam Kỳ: “Thật ra tôi muốn bộ lễ phục của người chủ trì bên các anh hơn.”
Mọi người nhìn về phía Lam Kỳ, ánh mắt mà là lạ.
Lam Kỳ: “Bộ lễ phục đó rất đẹp.”
Là quần áo rất đẹp.
Không phải người rất đẹp.
“Lễ phục này bên anh thật sự không đưa ra ngoài à?” Anh ta còn truy vấn.
Trần Thịnh: “......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận