Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 514. Kết hôn 3

Chương 514. Kết hôn 3
Chương 514: Kết hôn 3
Tuy rằng buổi sáng đã có vài người trông thấy cách ăn mặc của mấy chàng trai này nhưng mà sự kinh ngạc khi một người xuất hiện luôn không so được với sự kinh ngạc khi một nhóm người xuất hiện.
“Mọi người nhìn thấy bác sĩ Tiểu Giang chưa? Đứa trẻ này lớn lên cũng khôi ngô quá đi nhỉ?”
“Cậu ta còn mặc áo sơ mi đỏ đó, đàn ông mặc màu đỏ mà sao cũng đẹp vậy chứ! Trời ạ.”
“Cô đừng có nói nhảm, người đàn ông đen nhẻm của cô mặc màu đỏ cũng chẳng đẹp, cô nhìn Giang Phong đẹp trai kìa! Trước đây thật sự không để ý mà!”
“Đúng vậy, đúng là ‘người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân’, đây là bác sĩ Tiểu Giang à, tôi cũng không dám nhận nữa, cô xem tóc của cậu ấy còn vuốt thẳng lên nữa! Sao người đàn ông này sửa soạn có một chút mà cũng đẹp như vậy chứ!”
“Đó là điều chắc chắn rồi, đừng nói đến bác sĩ Tiểu Giang, cô thấy Thiết Trụ kia không? Bình thường đúng là nhìn không ra đó, cái này cũng oách quá rồi nhỉ?”
“Đừng nói Thiết Trụ, tôi thấy thằng hai xui xẻo nhà tôi kia có phải cũng vô cùng oách không?”
“Nhị Hổ chưa có đối tượng đúng không…”
“Cô thấy con bé nhà tôi thế nào?”
“Sao cô lại ngắt lời người khác thế? Cướp lời của tôi à?”
“Mấy người quả là vớ vẩn mà, lúc này còn nhìn người khác gì chứ, tôi vừa liếc nhìn bác sĩ Tiểu Giang thì mắt đã không dứt ra được nữa rồi đây…” Thím cả Hà xúc động tha thiết.
Mọi người cười phá lên: “Thím là bà già rồi đấy, ngắm thanh niên nhà người ta lại làm cho người ta ngại đó, hơn nữa, thím không hiểu à? Cậu ta có đẹp trai hơn nữa cũng đã có chủ rồi. Chúng ta nên tranh thủ tìm người không có chủ?”
“Trước đây thật sự không nhận ra, Giang Phong có quan hệ rộng, người bình thường cũng không mượn được nhiều đồ thế đâu?” phụ nữ nhà người ta thì xem mấy chàng trai này người nào oách hơn, còn đàn ông nhà người ta thì ngắm xe đạp, cũng không thể thiếu việc nhìn dáng vẻ phong độ này.
“Thế nào mà chúng ta không gặp được khoảng thời gian tốt đẹp như này! Nếu như trẻ hơn chút, có phải cũng được giúp người ta đi đón dâu không?”
“Haha haha cái dạng giống gấu như cậu thế này, tướng mạo không ổn lắm.”
“Giang Phong quả thật khá có bản lĩnh.”
“Nhỡ đâu là người Từ Toa tìm? Mẹ của Từ Toa cũng là người giữ lại mối quan hệ này.” Ai mà chẳng biết quan hệ xã hội của Từ Tú tốt, bà ấy đã mất nhiều năm như thế rồi mà mỗi năm vẫn có rất nhiều người gửi đồ cho Từ Toa đấy thôi.
“Có lẽ là liên quan đến Từ Hồng Vĩ?” Người nói hạ giọng nói nhỏ:
“Tối qua tôi thấy một chiếc xe hơi nhỏ đến thôn của chúng ta, mà xe không có lái vào thôn chỉ dừng ở cổng thôn thôi, sau đó người ta đi vào nhà họ Từ.”
Chuyện này lập tức thu hút sự quan tâm của mọi người, thấp giọng nói: “Chuyện gì thế? Lái xe hơi nhỏ? Vậy phải là người thế nào chứ.”
“Lãnh đạo của công xã xuống đều đi xe đạp, cậu nói xem là người thế nào? Ít nhất là người trên huyện chứ?”
“Ôi chao!”
“Cái này cũng không bất ngờ mà, bác cả của tôi là bộ đội về hưu, tôi nghe ông ấy nói với ba tôi, bây giờ Từ Hồng Vĩ trẻ như thế đã ở cấp đoàn trưởng rồi, tiền đồ không thể giới hạn.”
“Vậy không thể chuyển ngành hả?”
Trong thôn của họ, còn có thôn bên cạnh đều có người chuyển ngành.
“Cậu nằm mơ à? Ông ấy là cấp đoàn trưởng, trẻ như thế cậu cho rằng ông ấy sẽ dễ dàng chuyển ngành chắc? Cứ cho là chuyển ngành thì với cấp bậc này của ông ấy cũng có thể chuyển đến làm lãnh đạo trên huyện.”
“Ôi trời ơi…”
“Thật ra Giang Phong cũng không chịu để nhà họ Từ giúp đỡ, cậu ta trông thì vô dụng thế đấy, nhiều năm như vậy mà cậu ta cũng không bộc lộ tài năng, chúng ta không xem trọng người ta. Nhưng mọi người nghĩ thử đi, mười mấy tuổi Giang Phong đã lên thủ đô học đại học đấy! Chẳng lẽ người ta không có lấy một người bạn hả?”
“Nói thế cũng đúng.”
Mọi người bàn tán xôn xao nhưng rất nhanh lại bởi vì mấy chàng trai này lái xe thành một hàng dài mà hú hét lên, những lời đàm tiếu đã không còn nữa, lúc này, ánh mắt của ai mà không rơi vào mấy chàng trai này?
Giang Phong đạp xe lượn một vòng trong thôn, nắng gắt oi ả cuối thu, thêm vào việc tâm trạng của anh ít nhiều gì cũng vẫn căng thẳng, trên trán đều đã rớm mồ hôi, nhưng Giang Phong này giỏi nhất chính là dù đã căng thẳng thành cái đức hạnh của cún này rồi nhưng người ngoài thế mà lại vẫn không thể nhìn rõ ra được.
Anh tiếp tục đạp xe đi một vòng quanh thôn, cuối cùng lại đạp trở về, chiếc xe kẽo kẹt dừng lại ở trước cửa.
Lúc này thím cả Hà đã đứng đợi mấy người họ ở trong sân của nhà họ Từ, cũng hô theo:
“Tân lang đến cửa rồi!”
Sắc mặt Giang Phong hơi ửng đỏ, toàn thân lại càng toát ra vẻ “dễ nhìn”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận