Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 359. Nói chuyện

Chương 359. Nói chuyện
Chương 359: Nói chuyện
Vài chục năm sau, các hoàng tử nhỏ và công chúa nhỏ đều thích ăn đồ ăn vặt, không thích ăn cơm, cần phải chạy theo đút, nhưng bây giờ cũng không có loại tình trạng đấy, cho dù có đồ ăn vật, nhưng cũng không thể ngăn cản được sức hút của đồ ăn chính.
Nữu Tể nuốt nước bọt, đôi mắt cũng sắp dán vào nồi.
Từ Toa: “Con mèo nhỏ tham ăn.”
Nữu Tể lộ ra nụ cười lấy lòng: “Meo.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, Từ Hồng Vĩ nhìn con gái nhà mình, vốn dĩ trong lòng đầy lời muốn hỏi ra, thế nhưng thấy gương mặt tươi cười của cô, lại chẳng hỏi ra được. Ông không muốn phá hỏng bầu không khí tốt đẹp hiện tại. Phải biết rằng, trước đây Từ Toa thật sự đã buồn bã và cô đơn quá lâu. Cô có thể vui vẻ, là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Từ Hồng Vĩ: “Từ Toa, con qua đây một lát đi.”
Từ Toa giương mắt: “Vâng.”
Cô đi vào phòng theo Từ Hồng Vĩ, ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
Từ Hồng Vĩ lôi một cái hộp ra, bảo: “Nào, cái này cho con.”
Từ Toa tò mò mở hộp ra, vậy mà bên trong lại là một chiếc đồng hồ kiểu nữ, kiểu dáng đơn giản, mặt đồng hồ nổi lên tia sáng nhẹ nhàng, chữ số Ả Rập, toàn bộ đồng hồ giản dị nhưng lại không mất đi nét tao nhã. Từ Toa tò mò lật tới lật lui nhì, hỏi: “Hãng Titoni?”
Từ Hồng Vĩ gật đầu: “Đúng, hãng Titoni đấy.”
Từ Toa lại càng tò mò hơn, hỏi: “Ba lấy đâu ra vậy?” Sau đó dùng một loại ánh mắt “ba rất không thành thật” nhìn chằm chằm vào Từ Hồng Vĩ.
Đừng trách Từ Toa nghĩ như vậy, một tháng tiền lương của Từ Hồng Vĩ được hơn năm mươi đồng, ông phải cho Từ Toa hai mươi lăm đồng, còn phải cho bà Từ năm đồng sinh hoạt phí. Bản thân còn lại hơn hai mươi đồng, khó tránh khỏi còn phải tiếp tế cho các chiến hữu một chút. Hơn nữa, bản thân cũng không thể không ăn không uống, cho nên tính ra, ba cô hoàn toàn không thể có tiền mua đồng hồ.
Từ Toa sáp lại gần Từ Hồng Vĩ, đè thấp giọng: “Có phải ba lén lút đầu cơ trục lợi không đó?” Rồi lại bổ sung: “Ba nói cho con biết, con không nói cho người khác đâu.”
Từ Hồng Vĩ nhìn bộ dáng gian xảo này của cô, quả thực thấy dở khóc dở cười, ông búng một cái lên trán cô, đáp: “Con nhóc này nói lung tung gì đấy? Ba là loại người đó sao? Đây là phần thưởng khi ba làm nhiệm vụ ngày trước.”
Từ Toa vẫn không tin cho lắm, hỏi: “Phần thưởng cho ba là một chiếc đồng hồ kiểu nữ sao? Ba nghĩ con bị ngốc phải không?”
Khóe miệng của Từ Hồng Vĩ co rút, cảm thấy con gái ông có hơi ngốc thật.
Nhưng lại nghĩ đến, con nhóc này vốn có tính cách không câu nệ tiểu tiết, có đôi khi trong thô lại thấy sự tinh tế, rất khôn khéo, nhưng phần lớn thời gian, lại đơn thuần ngốc nghếch.
Ông cũng không biết làm sao, cười bảo: “Phần thưởng đương nhiên là tiền, nhưng ba không lấy, ba dùng số tiền đó đổi một cái đồng hồ. Cái đầu này của con, nhất định cần ba phải nói chi tiết như vậy sao? Con nghĩ cẩn thận cũng sẽ biết thôi.”
Ông ở bên này giải thích, còn Từ Toa ở bên đó hoàn toàn không có bộ dáng để tâm vào nghe nghiêm túc, cô cúi đầu nghịch tới nghịch lui.
Từ Hồng Vĩ nhìn cô, hỏi: “Con có nghe lời ba nói không đó?”
Từ Toa: “Nghe mà nghe mà.”
Giọng điệu còn rất qua loa, lúc này cô đã đeo đồng hồ lên, cười hì hì: “Có đẹp không ba?”
Cô giơ tay đeo đồng hồ của mình lên.
Từ Hồng Vĩ: “Đẹp.”
Vừa dứt lời, còn chưa nói thêm được gì, đã nhìn thấy Từ Toa chạy ào đến phòng bà ngoại cô như ong vỡ tổ, Từ Hồng Vĩ nghe thấy Từ Toa ríu rít: “Bà ngoại, bà nhìn này, có đẹp không? Đây là đồng hồ mới của cháu đó!”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Sao bây giờ con gái ông lại chạy thành một cơn gió rồi?
Nhưng, thích khoe khoang như vậy thật sự là việc cô có thể làm ra.
Từ Hồng Vĩ đang phân tâm thì nghe thấy Từ Toa lại ra ngoài, kéo Từ Sơn và Cổ Đại Mai tới khoe, ngay cả Tiểu Nữu Tể cũng không thoát khỏi, cô cười hì hì: “Có đẹp không? Có phải rất dễ nhìn không hửm?”
Quả nhiên bên người truyền tới tiếng mấy người cả kinh.
Từ Hồng Vĩ vén rèm đi ra nói: “Cái này cho con khoe khoang sao.”
Từ Toa kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Con vui mà.”
Từ Hồng Vĩ sững sờ, lập tức cũng dịu dàng hẳn đi, cười bảo: “Ừm.” Nhưng vẫn trêu chọc: “Lát nữa ba phải đi tới nhà bác cả thăm, con muốn đi cùng ba không? Có thể khoe khoang một chút.”
Từ Toa nghĩ ngợi, bác cả trong lời của Từ Hồng Vĩ, chính là nhà của đám người Từ Lập. Từ Toa và nhà bên đó cũng không qua lại nhiều cho lắm, nhưng quan hệ của bà cả và bà ngoại cô cũng được, đôi bên có qua có lại. Xét thấy hiện tại cùng nhau kiếm thêm thu nhập, hình như cũng thân thiết hơn vài phần. Mỗi ngày đều tới đây, Từ Toa thấy nhiều cũng quen một chút.
Từ Toa: “Được, con sẽ đi cùng ba.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận