Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 271. Mất hết mặt mũi

Chương 271. Mất hết mặt mũi
Chương 271: Mất hết mặt mũi
“Im miệng hết cho tôi, cả đám các người không biết xấu hổ! Giang Phong, cháu trước đi xử lý vết thương của mình, bọn họ không chết được, không gấp...” Ông ta không nói hai lời, mở miệng mắng: “Các người là cái giống gì đây? Nếu không phải Giang Phong lên núi hái thuốc, các người có thuốc rẻ để dùng sao? Uống nước còn không quên người đào giếng. Các người có phải là người không? Một đám vong ơn lòng lang dạ sói. Các người bị thương do động đất mắc mớ gì tới Giang Phong người ta? Còn muốn vu vạ cậu ấy? Đừng tưởng tôi không biết các người dở trò quỷ gì! Một đám không có lương tâm! Người ngoài thôn đến khám bệnh còn biết nói tiếng cám ơn, còn các người ăn nói hùng hồn, ích kỷ vô sỉ, mẹ nó đều chẳng ra gì! Các người không thấy bản thân Giang Phong cũng bị thương à? Cậu ta một người đàn ông ở trạm xá làm việc chỉ nhận năm công điểm của đội, các người được hời quá rồi còn không biết ngượng, có cần mặt mũi nữa không!”
Phương Vệ Quốc gào cho một trận khiến cho họ đều im hết.
Cũng không thể trách Phương Vệ Quốc tức giận như vậy còn nói lời khó nghe như thế, lúc nãy Từ Toa kéo ông ta lại nói những lời đó, trong lòng ông ta rất không vui. Ông ta là quân nhân xuất ngũ, luôn cảm thấy nên hết lòng vì nhân dân phục vụ. Những lời nói của Từ Toa khiến ông ta không thoải mái.
Tuy rằng không thoải mái, nhưng ông ta biết Từ Toa nói lời này cũng không sai.
Dù sao không thể yêu cầu mỗi cá nhân đều có giác ngộ giống ông ta.
Không chỉ vậy, ông ta còn cảm thấy Từ Toa đánh giá thấp người trong thôn. Thế nhưng sự thật chứng minh, một Từ Toa vừa mới đến thôn có vài tháng lại biết rõ hơn ông ta trong thôn đều là loại mặt hàng gì. Nhìn mấy người này nói có nói không, loáng thoáng còn muốn đem chuyện đẩy lên người Giang Phong, cũng vì muốn có thể dùng thuốc không tốn tiền. Phương Vệ Quốc tức đến run người.
Ông ta cảm thấy, nếu những người này đổ trách nhiệm lên người Giang Phong giống như từng cái tát tay “bốp bốp” toàn bộ đều đánh lên mặt ông ta.
Đau đến vừa nóng vừa rát!
Mắng xong rồi ông ta nói: “Giang Phong, cháu đi xử lý vết thương trước đi.”
Giang Phong cười cười tìm chìa khoá, chìa khoá sớm đã mất rồi.
Giang Phong cúi người nhặt một cục đá lên, rầm một tiếng, ổ khoá bị đập mở ra.
Gọn gàng dứt khoát, giống như đập vào lòng người.
Lúc vào cửa, Giang Phong quay đầu, không nhìn ra vui hay không vui, còn rất bình tĩnh: “Nếu bị thương khá nghiêm trọng, tốt nhất nên đến trạm xá công xã, chỗ này của tôi không có thuốc trị ngoại thương.”
“Cái gì!!!”
Giang Phong vô tội nói: “Mỗi tháng bên công xã đều có dự toán, không phải tháng nào chúng ta cũng có thể lấy được, nên tôi thường lên núi hái thuốc thay thế. Chẳng qua khoảng thời gian trước trời mùa hè tương đối nóng, tôi lên núi hái lá làm trà lạnh rồi. Cho nên gần như không còn tích trữ. Hôm nay vốn muốn đi tìm nhưng không may lại gặp phải chuyện này.”
Anh giải thích rất chi tiết, nói xong thì đi vào trong.
Chẳng qua mọi người không biết lời này là thật hay giả.
Lời này họ cảm thấy là giả nhưng cũng cảm thấy là thật.
Dù sao bọn họ rất hiểu biết về Giang Phong, tính tình rất tốt, hơn nữa lời này cũng hợp tình hợp lý.
Chỉ là, nếu đi trạm xá công xã phải tốn bao nhiêu tiền đây?
Trong nhất thời, mọi người đều trầm mặc.
“Thật ra vết thương này của con tôi cũng không nặng, ngày mai hái thuốc lại khám cũng được mà?”
“Ôi chao bà Vương, lúc nãy bà không có nói như vậy, không phải bà nói con trai bà sắp không được rồi sao?”
“Thật ra nhà chúng tôi cũng không nặng lắm, khám sơ qua một chút là được...”
“Chồng tôi cũng có thể kiên trì đến ngày mai...”
Phút chốc, dường như mọi người từ bệnh nặng biến thành bệnh nhẹ không quan trọng.
Từ Sơn tấm tắc: “Mấy người đúng là trái tim lang sói, ai biết ngày mai có động đất hay không, vì tiếc tiền mà để người ta mạo hiểm lên núi hái thuốc cho mấy người. Chậc chậc, đây quả thật là không sợ bị báo ứng!”
“Còn không phải sao, bác sĩ Tiểu Giang bản thân người ta cũng bị thương rồi, các người không biết xấu hổ là gì còn mở miệng bảo người ta lên núi?” Từ Lâm nhỏ tuổi không chút sợ sệt ở bên cạnh bè theo.
“Còn có thể vì cái gì? Chính là lòng dạ không tốt. Tôi thấy, có vài người cũng đừng nên không tin nhân quả, cả ngày chỉ muốn tính kế người khác, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng. Những chuyện kiểu này cũng đâu phải không có.” Từ Sơn trào phúng nói.
“Sơn Tử, lời này không thể nói như vậy...”
Từ Sơn bình tĩnh đáp trả: “Các người đã làm rồi còn sợ người khác nói à! Không đúng ư? Nhìn không giống người da mặt mỏng nhỉ?”
“Cái gì da mặt mỏng?” Lúc này Từ Toa cũng đến, cô hỏi: “Giang Phong đâu?”
Ánh mắt cô dừng trên những người khác, nhếch miệng cười như không cười nhìn Phương Vệ Quốc.
Phương Vệ Quốc cảm thấy mất mặt, thật đúng là mất sạch mặt mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận