Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 741. Xây nhà bán

Chương 741. Xây nhà bán
Chương 741: Xây nhà bán
Thầy Nghiêm: “Thế này trông đáng yêu quá.”
Càng lớn tuổi lại càng thích trẻ con.
Tiểu Mộc Mộc vỗ cái mũ của mình, nói: “Cháu đội cái này, mọi người đều có thể nhìn thấy cháu! Lập tức có thể tìm ra được cháu.”
“Ái chà chà, thật đúng là đáng yêu quá.”
“Ông ơi, còn cháu thì sao?”
“Cháu cũng đáng yêu.”
Ba người già đều rất thích hai bạn nhỏ, ông Trình cảm thán: “Con trai tôi nói nó không muốn sinh con, ông xem trẻ con đáng yêu như vậy, sinh một đứa tốt biết bao, không sinh cái gì chứ.”
“Được rồi, ông chỉ là con cái không muốn sinh, còn con gái tôi thì theo chủ nghĩa không kết hôn đây này.”
Mấy ông già rất buồn rầu.
Từ Toa và Giang Phong lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, cô rụt vai lại, cảm thấy quả nhiên giục kết hôn đều kéo dài không dứt qua cái thời đại.
“Hai con hổ, hai con hổ…” Bạn nhỏ hát nhạc thiếu nhi.
Mấy ông cụ vỗ tay làm nhạc đêm cho bọn nhỏ. Tuy rằng mấy người này cũng không quen một chút nào, cũng là lần đầu tiên gặp mặt hai bạn nhỏ nhà bọn họ, nhưng hai bạn nhỏ cũng không hề chịu thua, lớn tiếng hát một cách đầy kiêu ngạo, một đường ríu rít.
“Ông ơi, ông ơi, cháu nhớ chỗ này, chúng ta sắp tới rồi.” Bạn nhỏ chỉ ra ngoài cửa sổ, vô cùng vui vẻ.
Thầy Nghiêm ngạc nhiên nhìn cậu bé: “Cháu nhớ đường sao?”
Mộc Mộc gật đầu: “Nhớ ạ, cháu đã từng qua rồi.”
Là từng qua rồi, nhưng bạn nhỏ mới bốn, năm tuổi, trí nhớ cũng tốt như vậy sao?
Nhưng cũng không đợi ông ấy nghĩ quá nhiều, chiếc xe rất nhanh đã tới chân núi, Từ Toa còn chưa gọi mọi người xuống xe, đã nhìn thấy ông Viên lập tức nhảy xuống, trong tay cầm la bàn lại bắt đầu thì thầm.
Từ Toa: “…?”
Có chuyện gì với ông cụ này vậy?
Rất nhanh, ông Viên đã quay đầu lại, tầm nhìn dán chặt lên người Giang Phong và Từ Toa, lại hỏi: “Các cháu thật sự, thật sự, thật sự chưa từng tìm người xem qua sao?”
Ông Trình chen lời vào: “Tôi nói này ông Viên, ông như thế khiến con trẻ rất mơ hồ đấy, không phải người ta đã nói chưa rồi sao? Sao thế, nơi này cũng tốt nữa hả?”
Ông Viên gật đầu: “Tốt, rất tốt, vô cùng tốt, cực kỳ tốt.”
Từ Toa bật cười: “Chú xem nhà bọn cháu ở đâu cũng tốt, khiến cháu thật sự quá vui rồi.”
Ông Viên: “Nơi này tốt lắm, tốt khác với nhà xưởng, nơi này là vô cùng tốt!”
Ông Viên rất nghiêm túc, thầy Nghiêm và ông Trình ở bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn ông ta, bọn họ là bạn già quen biết mười mấy năm, có lẽ vợ chồng Từ Toa và Giang Phong không biết bọn họ đang nói gì, nhưng bọn họ lại nghe ra được.
“Cả đời chú xem phong thủy cho người ta, nhưng nơi như vậy, chú cũng chỉ từng thấy qua hai nơi mà thôi.”
Từ Toa sững sờ, đột nhiên nhớ tới những năm chín mươi, khu biệt thự ở bên này có tiếng tăm, bắt đầu nổi danh lừng lẫy là vì có người tới xem phong thủy, cô lại nhìn ông cụ trước mặt này… thầm nói, có phải chú không đó?
Nhưng cũng có khả năng chỉ là một loại trùng hợp.
“Tiểu Giang này, toàn bộ ngọn núi bên này đều là nhà của bọn cháu sao?”
Giang Phong: “Đúng vậy, bọn cháu đã làm xong thủ tục rồi.”
“Vậy cháu có từng cân nhắc đến việc xây nhà xong bán không?”
Giang Phong sững sờ, sau đó quả quyết lắc đầu: “Tạm thời cũng chưa có ạ.”
“Chú thấy ngọn núi trơ trụi này chỉ có một nhà các cháu, đêm khuya rồi không lo lắng sao? Có hàng xóm, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ nhau, cháu nói có đúng không? Cháu thấy chú, có giống hàng xóm của cháu không?”
Ông Viên vẫn luôn không nói nhiều, lúc này cũng không còn điệu bộ đại sư gì đó nữa, mà giống như một ông cụ bình thường. Ông cụ bàn bạc với anh một cách ôn hòa: “Cháu nhìn bên đó đi, cũng có cây cối chết khô, chúng ta cũng không động vào nơi đất tốt, chỉ cần thu dọn cây khô một chút…”
Giang Phong: “…” Anh lặng lẽ nhìn về phía Từ Toa.
Từ Toa… trợn tròn mắt há hốc mồm.
Sao vấn đề này lại vòng đến đây?
Từ Toa: “Cái này…”
Ông Viên mỉm cười: “Chúng ta làm hàng xóm, thầy cháu qua đây, còn có thể ở nhà chú.”
Giang Phong: “Nhà cháu rất rộng.”
Ông viên: “Vậy cũng vẫn không ở được, một đứa nhỏ nhà cháu chịu được mười người sao?”
Giang Phong và Từ Toa: “…”
Ông Trình thấy ông Viên lừa Giang Phong một cách không biết xấu hổ như vậy, lặng lẽ hỏi: “Nơi này tốt như vậy sao?”
Ông Viên: “Đi qua bên kia, đừng quấy rầy tôi trao đổi với vợ chồng Tiểu Giang.”
Ông Trình nhướn mày tức giận: “Lão già nhà ông.”
Giang Phong: “Chuyện này cháu trở về sẽ cân nhắc một chút, cháu sẽ cho chú câu trả lời nhanh nhất có thể.”
Nghe được lời này, vốn dĩ cũng không đến mức không chịu từ bỏ, một nhóm người bước lên núi, bên này đã xây xong đường hai chiều, Giang Phong bảo: “Nơi này bình thường cũng sẽ không có xe chạy qua, có đường lên núi, thi thoảng chạy bộ cũng rất tốt.”
Mọi người gật đầu, đáp phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận