Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 220. Nói chuyện

Chương 220. Nói chuyện
Chương 220: Nói chuyện
Từ Sơn không đến 1 mét 8, anh ta cao khoảng 1m77, 78. Muốn nói thể trọng, đoán chừng không đến 55 kg, nhưng mà cũng không kém là bao. Nhìn thoáng qua, trông vẫn rất mảnh khảnh. Nhưng mà giống anh ta như vậy, ở bên này lại coi như là béo.
Rất nhiều đàn ông trong thôn này cao 1m7 nặng không quá 50 kg, thật sự là da bọc xương.
Mấy bác của Cổ Đại Mai đang đứng ở trước mặt Từ Sơn đây, chính là ví dụ minh họa rõ nhất.
Năm nay mùa màng, kém hơn năm ngoái một chút, sau đó là trận mưa liên tục mấy ngày, ảnh hưởng không nhỏ đến hoa màu. Ông Cổ hiểu rằng, nếu mình không làm gì đó thì không được, chỉ cần được giá, ông cụ đều hy vọng có thể qua tay bán đi da hổ.
“Ông nghĩ chắc các cháu cũng hiểu được, lúc trước trạm thu mua ra giá 400 đồng tiền, ông cảm thấy không thích hợp không có bán.”
Tất cả mọi người gật đầu, bao gồm vợ chồng Từ Sơn.
Ông Cổ tiếp tục nói: “Mấy năm nay, thứ này lên lên xuống xuống, cũng nói không chắc là tăng hay giảm, tóm lại đều có. Năm nay mùa màng khó khăn một chút, ông cũng không chống đỡ được! giá trên thị trường ông không rõ, nhưng mà ông vẫn là lấy giá cũ, 400 đồng, các cháu thấy có được hay không?”
Chuyện này Từ Toa giao cho Cổ Đại Mai, Cổ Đại Mai tự nhiên cũng không hỏi Từ Sơn ý kiến, bèn đáp: “Ông nội, giá này ông đề ra, cháu trở về cũng phải thương lượng với Từ Toa.”
Ông Cổ gật đầu: “Đúng đúng đúng. Nhưng mà 400 đồng này, ông không cần tiền…”
Điểm này, không ngoài dự đoán của Cổ Đại Mai.
Cọc mua bán này, mọi người thương lượng một hồi lâu, thương lượng xong thì trời đã tối, đoàn người Cổ Đại Mai cùng về nhà, mẹ Cổ Đại Mai vui mừng, nói: “Chuyện này nếu như thành công, ít nhất cũng có thể cho nhà mình thêm chút lương thực, ít nhất không đến mức chết đói...”
Bà ta nhìn ra, lần này con gái trở về đã béo lên, trong lòng cũng rất vui mừng.
“Đại Mai, em gái con…”
“Cha mẹ, chị, anh rể, ăn cơm thôi.”
Mấy đứa em của Cổ Đại Mai đều gầy giống que củi.
Em trai Cổ Đại Mai mới tám tuổi, một trận gió đều có thể thổi lắc lư, đầu to mắt trố, trên người không có một lạng thịt.
Cậu bé vui vẻ nói: “Chị hai nấu ăn ngon.”
Cổ Đại Mai: “Nhóc con chỉ biết ăn!”
Mẹ Cổ Đại Mai vội bao che cho con trai: “Nó cũng biết làm việc rồi, còn đi lên núi bắt con thỏ nữa.”
Nói lên cái này, Cổ Đại Mai nhỏ giọng: “Mẹ, lần trước nhà mình được chia da lợn rừng vẫn còn chứ? Mẹ bán cho con! Em trai bắt được thỏ, da thỏ cũng bán cho con.”
Trong lòng mẹ Cổ Đại Mai vô cùng vui vẻ, ngay sau đó nói: “Ai lại lấy tiền của con…”
Cổ Đại Mai: “Mọi người dựa cái nghề này mà đổi chút đồ vật sinh hoạt, con không trợ cấp mọi người được bao nhiêu, cũng không thể chiếm hời. Con định làm cho Từ Toa hai đôi giày nhỏ…”
Mẹ Cổ Đại Mai hoảng hốt nhìn con gái mình, tính nết con gái bà ta như thế nào, bà ta hiểu rõ nhất, con bé keo kiệt bủn xỉn như vậy, sao tự dưng lại hào phóng thế? Có thể thấy được cô ta thật sự đã có được chỗ tốt rồi, bà ta nói: “Con đừng chỉ biết có vào mà không ra.”
Cổ Đại Mai: “…”
Đây là mẹ ruột sao?
Trong lúc nhà mẹ đẻ Cổ Đại Mai bên này đang rất náo nhiệt, thì Từ Toa đã bắt đầu rong ruổi trong mộng đẹp .
Dạo này Từ Toa không vội vàng lấy đồ vật ra ngoài, đương nhiên vẫn còn đang tìm kiếm xung quanh, lần thăm dò này, ngược lại cô cũng đã nghĩ đến một nơi, đó chính là công ty đấu giá Surigade.
Nhắc đến tên công ty này, Từ Toa thực ra cũng biết.
Đây là một công ty đấu giá quốc tế nổi tiếng, ban đầu định thành lập trụ sở ở thành phố Giang Hải của bọn họ, lựa chọn địa điểm rất lâu, cuối cùng lựa chọn ở vùng ngoại ô. Tuy rằng nói là lựa chọn khu vực bọn họ ở, những cũng cách nhà Từ Toa một khoảng khá xa, đi bộ cũng mất gần nửa tiếng.
Hiện tại không phải đi đường vòng, cứ đi thẳng, cùng lắm là tốn hai mươi phút. Bên này không có khu nhà ở tập thể hay chung cư, sau lưng dựa vào ngọn núi Linh Sơn, ngọn núi duy nhất của nội thành thành phố Giang Hải. Mấy kiến trúc xung quanh cũng đều là văn phòng làm việc của một số công ty.
Tuy rằng cách nhà Từ Toa không xa, cùng là vùng ngoại ô, nhưng so với nhà Từ Toa dân cư đông đúc, ngược lại bên này có vẻ trống trải hơn. Nhưng mà Từ Toa vô cùng quen thuộc với nơi đây.
Vị trí của tòa nhà đấu giá, chính là trường tiểu học mà Từ Toa từng theo học.
Bởi vì chính sách xây dựng quy hoạch, tiểu học di dời đi nơi khác, mảnh đất xây trường được đưa đi bán đấu giá, cuối cùng bị Surigade đấu giá thành công, ba năm trôi qua, xây dựng nên công ty đấu giá Surigade. Nghe nói nơi này trang hoàng rất cẩn thận tỉ mỉ, không chỉ xây kín cổng cao tường, mà nơi nào cũng được gia cố vững chắc kiên cố, công tác chống trộm cũng rất nghiêm ngặt, rất là hoành tráng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận