Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 655. Hành trình đến thủ đô 5

Chương 655. Hành trình đến thủ đô 5
Chương 655: Hành trình đến thủ đô 5
“Mẹ, muốn đi xi xi.”
Đột nhiên Tiểu Thủy Thủy nói, thằng nhóc nói giòn giã : “Xi xi.”
Từ Toa lập tức đáp: “Được, đi, mẹ dẫn con đi.”
Hồ Hạnh Hoa có quan trọng bằng con trai không?
Chắc chắn là không.
Từ Toa vội vàng dắt con trai, nói: “Tiểu Triệu, cậu đi tính tiền đi.”
Cả nhà họ dẫn thằng nhóc chạy tới nhà vệ sinh, Hồ Hạnh Hoa nhìn bộ dáng Từ Toa, cắn môi, cô ta trạc tuổi Từ Toa, nhưng nói Từ Toa nhỏ hơn cô ta bảy tám tuổi có lẽ ai cũng tin.
Cô thuộc loại già đi mấy tuổi nhưng không hiện lên trên mặt.
Hoàn toàn không nhìn ra đây đã là bà mẹ hai con.
“Tiểu Hồ, đó là đồng hương của em à?”
Hồ Hạnh Hoa nghe xong lời này lập tức bật cười, nói: “Vâng, bọn em ở chung một nơi, có điều cô ấy có chút hiểu lầm với em nên không thích em lắm.”
Nói xong lại cúi đầu, có hơi đáng thương.
“Anh thấy có lẽ cô ta ghen tị với em? Em có sự nghiệp thành công lại xuất sắc, tất nhiên sẽ khiến người ta ghen tị.” Một người phụ nữ khác ngồi cùng bàn với Hồ Hạnh Hoa bĩu môi nói: “Tôi thấy cô ta có hai đứa con rồi, người phụ nữ này à, con lớn rồi, phải tập trung chăm sóc cho con. Nhìn cả người đều thấy thiếu năng lượng, cho nên nói phụ nữ phải ra bên ngoài phấn đấu làm việc, không thể ở nhà làm bà chủ gia đình.”
“Đúng vậy!”
Một người đàn ông phụ khác phụ họa.
Hồ Hạnh Hoa cười nhẹ, nói: “Thật ra ở nhà giữ con cũng không dễ gì.”
Ngược lại người vừa mới bị Hồ Hạnh Hoa mồi chài lại hơi nhíu mày, nói: “Sao tôi thấy người đàn ông đó hơi quen.”
Hồ Hạnh Hoa: “Người nào? Người dắt đứa nhỏ hay là người đi tính tiền?”
“Người dắt đứa nhỏ, đó là chồng cô ta à?” Mặc dù không ai nói nhưng hai người đó vừa nhìn đã biết là vợ chồng, không phải có tướng phu thê mà là khí chất trên người hai người này giống hệt nhau. Mang theo chút trong trẻo xinh đẹp.
“À, đó là Giang Phong, anh ta cũng cùng quê với tụi em, nhưng hình như là học ở thủ đô, chắc là học khoa y?”
Ấn tượng của Hồ Hạnh Hoa đối với Giang Phong thật sự không sâu lắm.
Dù sao thì trong mắt cô ta chỉ có hai loại đàn ông là tương lai sẽ có năng lực và tương lai không có tiếng tăm gì.
Chỉ cần không có tiếng tăm gì thì cho dù học giỏi, nhìn đẹp trai, cô ta cũng không có hứng thú.
Không có tiền chỉ là đồ vô dụng!
Cho nên cô ta chẳng quan tâm đến Giang Phong làm gì. Biết cũng không nhiều.
Chỉ biết đó là đồ ăn bám.
A!
“Giang Phong à? Tôi thấy người này có hơi quen.”
Nhưng nghĩ tiếp lại nghĩ không ra người này là ai.
Có lẽ người giống người.
Có điều người đồng hương kia của Hồ Hạnh Hoa trông cũng không tệ, anh ta cười mập mờ, nói: “Nữ đồng chí đó...”
Ý tứ trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Hồ Hạnh Hoa chửi mẹ nó, nhưng trên mặt lại ra vẻ dịu dàng: “Anh Lý thích loại này à?”
Cô ta dịu dàng: “Vậy nhất định em sẽ sắp xếp cho anh.”
Anh Lý nhíu mày, anh ta không cần loại này gì cả, anh ta nhìn trúng người kia. Tuy Hồ Tử Lăng và chị em của cô ta hạ thấp Từ Toa nhưng người đàn ông có mắt nhìn, biết cô gái họ Từ kia rất xinh đẹp.
Dù sao thì cũng đâu có bị mù.
“Anh Lý, không phải là em không giúp anh mà là người này không được lắm.”
“Trên đời này chỉ cần có tiền thì không có gì là không được.” Anh Lý quả quyết: “Cô lo chuyện này tôi sẽ cho cô vay mười vạn, không thì đừng hòng.”
Trong lòng Hồ Hạnh Hoa vô cùng tức giận nhưng trên mặt lại cắn răng dậm chân: “Được! Chuyện này, chuyện này cứ để em.”
Ánh mắt Hồ Hạnh Hoa hơi hung ác, tuy không chắc Từ Toa sẽ bị cô ta lừa hay không, nhưng cô ta chỉ cần muốn hãm hại thì sẽ không sợ không tìm được thủ đoạn. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta hãm hại người khác!
Hồ Hạnh Hoa: “Anh đợi em một chút, em đi toilet đã.”
Việc quan trọng bây giờ là phải biết Từ Toa có ở lại thủ đô không.
Cô ta đi tới toilet, sửa sang lại quần áo một chút, nở nụ cười yếu đuối nhẹ nhàng, đẩy cửa ra... Ồ? Không có ai?
Mới vừa rồi còn nói đi toilet vậy mà giờ lại không thấy.
Không phải mấy đứa con nít đều rất chậm rất phiền sao?
Sao bọn họ lại nhanh như vậy?
Hồ Hạnh Hoa vội vàng chạy ra cửa nhưng ngoại trừ một cơn gió nhẹ ra thì trong đoàn người hối hả trên phố không hề có người mà cô ta muốn tìm.
Hồ Hạnh Hoa: “...”
Vậy phải làm sao bây giờ!
Mà lúc này, đám người Từ Toa đang đi về phía nhà khách, Từ Toa cười dịu dàng: “Quả nhiên đi đường nhỏ gần hơn rất nhiều.”
Giang Phong: “Lúc trước anh đi học có một người bạn ở gần đây.”
Từ Toa cảm thán: “Em tưởng quan hệ giữa anh với bạn học nhạt nhẽo chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận