Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 462. Mệnh khác nhau

Chương 462. Mệnh khác nhau
Chương 462: Mệnh khác nhau
Từ Toa không hiểu việc qua lại tình cảm với những người này lắm, ngược lại bà Từ thử phân tích một chút, cảm thấy thực ra bọn họ thật sự biết ý của Từ Toa, cũng biết cô không thiếu đồ, nhưng Từ Toa không thiếu đồ thì bọn họ thiếu.
Vật tư ở mỗi một địa phương đều khác nhau, giống như ở ven biển, hải sản của bọn họ rất phong phú, nhưng phần lớn đều không đáng tiền. Những thứ khác, chắc chắn là không quá tốt. Mà giống như nhà đám người Từ Toa ở bên này không gần biển, hải sản như vậy lại chính là đồ hiếm.
Bọn họ gửi đồ tới, cũng không phải thật sự muốn trợ cấp cho Từ Toa, mà là một loại trao đổi trá hình. Nói cách khác, đồ mà Từ Toa gửi cho bọn họ là thứ bọn họ thích, hơn nữa còn cần.
Nhưng lời này không thể nói thẳng ra, dù sao bây giờ cũng không thể trực tiếp mua bán. Bọn họ có thể trao đổi, có thể gửi quà cho nhau, nhưng không thể mua bán.
Mọi người đều hiểu rõ trong lòng không nhắc đến nhiều, thi thoảng viết thư cho Từ Toa, cũng sẽ nhắc đến: Tương ớt của bà ngoại cháu!
Từ Toa: “…”
Bởi vì trao đổi với nhau, cho nên cô cũng không có gánh nặng trong lòng.
Dù sao cô cũng sẽ không để những người này chịu thiệt, Từ Toa không biết người nào là người tốt, người nào là người xấu, nhưng nhìn vào bọn họ bằng lòng chăm sóc con cái mà chiến hữu xưa để lại, cũng có thể thấy họ có chút nhân phẩm. Dù sao, khi lần đầu bọn họ gửi đồ qua bưu điện qua đây, bọn họ cũng không biết Từ Toa sẽ gửi quà đáp lễ.
Mà đối với những người này, cô vẫn luôn có thiện ý, hơn nữa còn cố hết khả năng trợ cấp cho bọn họ.
Tuy rằng bây giờ thoạt nhìn thái bình, nhưng vị trí mà bộ đội bọn họ ở lại gần biên giới, tình hình thật sự nguy hiểm hơn bình thường rất nhiều. Đặc biệt là liên đội mà đám người mẹ cô ở, thực sự có tỷ lệ thương vong rất cao.
Tuy rằng Từ Toa nhỏ tuổi, nhưng cũng rất có lòng chính nghĩa. Cũng hiểu phải luôn có người trả giá. Cô không thể làm đến mức hết lòng trả giá cho nhân, cô cũng sẽ không đi lên con đường đó, nhưng lại bằng lòng cố hết khả năng của mình để giúp đỡ.
Còn nữa, thực ra như vậy cũng tốt.
Cô vốn còn cảm thấy mình luôn lấy đồ ra ngoài rất kỳ quái, nhưng bây giờ thì khác, một vài thứ khá khan hiếm, cô cũng dám lôi ra, bởi vì cô có thể đẩy cho người khác gửi tới. Tóm lại, cũng được tính là niềm vui lớn.
Mà cuối mỗi năm, đại khái cũng chính là lúc Từ Toa bận rộn nhất. Cô nói: “Cháu đã nói với đại đội trưởng, qua vài ngày nữa cho cháu dùng xe trâu một chút, cháu sẽ đi tới bưu điện gửi hàng.”
Cô cảm khái sâu sắc: “Cháu cũng mệt quá đi mất.”
Từ Sơn: “Cậu đi gửi giúp cháu nhé?”
Từ Toa lắc đầu, đồ của cô hoàn toàn không có khả năng qua tay người thứ ba, cô thở dài một tiếng: “Vậy sao mà được! Số liệu bên cháu quá nhiều, một khi cậu làm rối tung của cháu thì phải làm sao? Đồ mà bọn họ gửi tới có giá trị khác nhau, nên giá trị mà cháu đáp lễ hiển nhiên cũng khác.”
Từ Sơn gật đầu: “Nếu cháu đã không cần giúp gì, vậy cậu cũng chỉ có thể chăm con thôi.”
Anh ta ôm Nữu Tể tung lên, Nữu Tể: “Á! Phiền quá!” Cô bé đang ăn mà! Ba cô bé thật ngốc!
Từ Toa không nhịn được mà nở nụ cười.
Thực ra Từ Sơn thật sự không làm chậm trễ việc trong nhà, từ lúc được nếm thử tay nghề của Giang Phong, anh ta cảm thấy thực ra đàn ông cũng không có gì là không thể làm cơm, bạn xem Giang Phong người ta nấu, không phải rất ngon hay sao?
Chính vì như vậy, ngược lại anh ta đã tiếp nhận công việc nấu cơm trong nhà, điều này dẫn đến việc bà Từ và Cổ Đại Mai lại càng thoải mái hơn.
Nhưng lời đồn về Từ Sơn ở trong thôn cũng lập tức tốt lên, trước đây mọi người nhắc đến anh ta đều nói Từ Sơn của nhà họ Từ đó, lười thối đất thối cát. Làm việc đều chỉ thích nhàn hạ, nhưng bây giờ không nói như vậy nữa. Mà đều nói tuy rằng người này làm việc ở ruộng không ổn, nhưng e rằng thật sự cũng không phải làm biếng, mà chính là không có năng lực ở phương diện đó, bạn cũng không biết anh ta nấu cơm thật sự thơm lừng đâu.
Mùi thơm đó, ôi, vừa ngửi đã biết là một người có năng lực.
Tuy rằng rất nhiều người đàn ông trong thôn rất không đồng tình với chuyện này, đàn ông nào có vây quanh xó bếp? Còn có thể có chút triển vọng nào nữa không?
Cơ mà bản thân người ta vui vẻ, còn quan tâm các người làm gì?
Cùng đều là nhóm phụ nữ bận rộn, nhưng người nhà Cổ Đại Mai lại có thể ăn đồ nấu sẵn, mà rất nhiều người bọn họ về nhà còn phải tự mình nấu cơm, sự đối lập này cũng bắt đầu xuất hiện.
Lần này cái khác không nói, nhưng nhóm phụ nữ trong thôn lại càng ngưỡng mộ Cổ Đại Mai hơn, cùng là người mà mệnh khác nhau quá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận