Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 71. Gâu gâu

Chương 71. Gâu gâu
Chương 71: Gâu gâu
Làm một ủy viên trong đại đội, Từ Toa được chia thêm hai cục xương, đương nhiên là vào thời kỳ này, xương cục cũng không giống như xương lợn bán ở chợ bây giờ, gần như có thể xem là sạch bong, không có tí thịt gì.
Chẳng qua dù có như thế thì đây cũng là đồ tốt.
Ngay cả bên chỗ công xã cũng lôi ra bán, chẳng qua không cần phiếu thịt mà thôi, về phần giống như mấy quyển tiểu thuyết gì đó nói là hàng tặng, đừng có nằm mơ, nghèo đến mức ngay cả cỏ cũng ăn, xương lợn đã được coi là đồ vô cùng tốt rồi.
Vì là người đầu tiên phát hiện ra, bác sĩ Tiểu Giang được chia nhiều hơn so với những người khác hai cái móng heo, chẳng qua bác sĩ Tiểu Giang tốt hơn những người khác, đều là nửa cân thịt lợn, nhưng nửa cân thịt này của anh là cho một người, những người khác là cho cả nhà.
Ai bảo cả nhà anh cũng chỉ còn lại mỗi anh.
Bác sĩ Tiểu Giang xách theo nửa cân thịt và hai chiếc móng heo về nhà, Từ Toa cũng xách theo xương của mình về nhà.
Nhà họ Từ là gia đình bình thường, chưa từng hưởng qua đãi ngộ thêm như này, nhìn thấy Từ Toa xách theo hai cục xương về thì vui như tết.
Cổ Đại Mai vui vẻ nói: “Chả trách ai ai cũng muốn làm cán bộ, không bỏ sức còn thu được tiền, chia được đồ tốt, cuộc sống quá tốt.”
Bà Từ kiêu ngạo: “Hổ Nữu Nhi nhà chúng ta tốt toàn diện, bây giờ ngồi ở đó chính là dáng vẻ cán bộ.”
Khóe miệng Từ Toa cong lên: “Bà ngoại, cháu sẽ làm tốt.”
Cô ghé vào bả vai bà Từ: “Buổi tối hôm nay, chúng ta ăn gì ạ?”
Buổi chiều chia thịt lợn, thời gian trôi qua vô cùng nhanh.
Bà Từ đáp: “Dùng xương này hầm với củ cải trắng đi, vốn dĩ lợn rừng không lắm mỡ bằng lợn nhà, xương này lại không có tí thịt nào, nếu như ninh lâu sợ sẽ càng khô, không ra gì cả, về phần thịt… Cắt một nửa ra để quay mỡ, một nửa khác thì ướp muối, để mấy ngày nữa lại ăn.”
Bà cụ Từ sắp xếp mọi chuyện xong, Cổ Đại Mai lập tức bắt đầu làm theo.
Tuy vẫn còn bé, nhưng đối với “thịt”, cảm giác của Nữu Tể vẫn còn rất rõ ràng, Nữu Tể vịn khung cửa đứng nhìn chằm chằm bên này, nước bọt tí tách rơi.
Từ Toa vừa quay đầu lại đã thấy cô nhóc này rồi.
Cô đột nhiên nhớ đến: “À đúng rồi, cháu có chiếc váy chưa mặc, mợ đổi cho Nữu Tể đi.”
Cô chọc vào mũi cục than đen, em họ cũng không giận, lảo đảo tránh đi: “Sao bây giờ không gâu gâu với chị rồi.”
Nữu Tể nghiêng đầu, giống như đáp lại: “Gâu?”
Từ Toa bật cười một tiếng: “Em rất biết chơi đấy.”
Thật ra Từ Toa không thích trẻ con, đứa nhỏ không hiểu chuyện, lúc nuôi cũng phải tỉ mỉ, rất phiền phức, cho nên từ trước đến nay, Từ Toa luôn là tránh được thì tránh từ xa, thế nhưng hiện tại thì khác biệt.
Đùa Nữu Tể rất vui.
Cô chọc vào bàn tay gầy gò của cô nhóc: “Đi nào, chị dẫn em đi lấy quần áo mới.”
Nữu Tể lại không hiểu gì.
Chẳng qua tuy thời gian Từ Toa xuất hiện không nhiều, thế nhưng Nữu Tể biết, đây là chị họ sẽ cho mình kẹo ăn, vì thế ngoan ngoãn đặt bàn tay nhỏ bé lên, Từ Toa ôi chao một tiếng: “Ngoan lắm.”
Chú mèo ham ăn đi theo Từ Toa từng bước vào phòng, bà Từ cũng không ngăn Từ Toa.
Thật ra bà cụ hi vọng Từ Toa bận rộn hơn, như thế cô sẽ không suy nghĩ nhiều đến mấy chuyện không vui kia nữa.
Trái lại bản thân Từ Toa cũng không nghĩ quá nhiều, cô đi vào cửa, đặt Nữu Tể lên giường, còn mình lập tức đi lật tủ quần áo, tuy có rất nhiều thứ còn chưa lấy ra, nhưng ngăn tủ của Từ Toa bên này thật ra cũng được xem như bảo bối.
Cô lật chiếc váy hoa nhí màu xanh lam nhạt kia, ném cho Nữu Tể, chiếc váy rơi trên đầu Nữu Tể, Nữu Tể vươn tay kéo xuống, Từ Toa do dự một chút, sau cùng cũng lấy quần áo cho bà ngoại cô ra.
Thật ra hiện tại đây không phải là cơ hội tốt đưa cho bà ngoại, khó mà nói rõ lai lịch.
Thế nhưng cũng không phải không thể giải thích, dù sao mấy ngày trước rối bời, nếu Từ Toa quên đi cũng chẳng có gì lạ.
Nếu như đổi là người cẩn thận, nhất định sẽ suy nghĩ nhiều, thế nhưng trong mắt bà Từ tin tưởng Từ Toa vô điều kiện, Từ Toa nghĩ như thế, dứt khoát lấy ba chiếc áo cho người già mang ra.
Đây là áo bằng vải bông, cổ tròn, lửng tay, một chiếc màu đỏ sậm, một chiếc màu xám, còn có một cái màu lam trắng hoa nhí, đều là một kiểu với size XXL, quần áo này nếu như để bà Từ mặc, quả thật hơi rộng.
Nếu không mặc được thì có thể sửa.
Từ Toa nhét lại những thứ khác, lúc này mới khóa kỹ ngăn tủ, gọi với ra bên ngoài: “Bà ngoại, bà ngoại, bà vào đây một lát.”
Bà Từ nghe thấy thế thì vội vàng chạy vào: “Sao thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận