Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 627. Đào góc tường 1

Chương 627. Đào góc tường 1
Chương 627: Đào góc tường 1
Vừa nói như vậy, người em vợ cũng gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng, chúng ta lấy hàng không thích hợp, có điều không phải bọn họ nói ở đây có quần bò sao? Hoàn toàn không có gì cả.”
Ông Quan cười nhạo một tiếng, nói: “Chuyện làm ăn còn không phải muốn đưa ra mánh lới để quảng cáo sao?”
“Vẫn là anh rể khôn khéo hơn.”
Trừ bọn họ ra cũng có người tự cho là mình khôn khéo: “Xem ra chuyện quần bò không hề có thật, giao tiền đặt cọc tôi cảm thấy lo lắng, chúng ta cứ lấy hàng bình thường thôi.”
“Đúng.”
Mà lúc này Giang Phong đã lái xe chạy về công ty, trời rất nóng, người này còn mặc một chiếc áo sơ mi đen dài tay, nhưng tay áo anh hơi cuốn lên thoạt nhìn lộ ra vẻ xa lạnh lùng. Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, tuy Giang Phong luôn ôn hòa, hay cười với người nhưng ai cũng đều cảm thấy anh không dễ chọc.
Về điểm này anh và Từ Toa giống nhau, cho dù bề ngoài vô hại cỡ nào thì người khác cũng sẽ cảm thấy đây là một con sói hoang hung mãnh có thể ngoạm một miếng cắn chết người.
Cho dù là Từ Toa hay là Giang Phong thì bọn họ cũng đều giống nhau.
Thật ra đây cũng là bởi vì bọn họ phát triển quá nhanh.
Bạn có dám tin một người vô hại có thể nhanh chóng phát triển công ty thành quy mô thế này không?
Chắc chắn là không tin.
Giang Phong cũng không quanh co lòng vòng, anh về xác định mọi người đã nộp tiền đặt cọc, mặc dù có nhiều có ít, nhưng người đứng đầu trong lần bắt đầu thứ nhất là bạn học của Từ Toa, Lam Kỳ, anh ta cũng là một trong những đại lý lấy hàng tốt nhất và nhiều nhất.
Giang Phong: “Hoan nghênh mọi người đến tham dự buổi ký gửi, tôi nghĩ mọi người đã bận rộn cả ngày rồi, tôi sẽ không làm mất thời gian của mọi người, món hàng được ký gửi đầu tiên là quần bò, giá 50, chia thành quần ống thẳng, ống rộng và ống loe, tổng cộng có 3000 cái.”
Lam Kỳ: “Tôi tôi tôi tôi, tôi lấy!”
Giang Phong: “Được, món hàng thứ hai là đồ trang sức, một bao có một nghìn món khác nhau, giá hai trăm một bao.”
Mỗi lần anh nhắc đến một món hàng thì sẽ có người đưa món hàng đó ra cho mọi người xem.
Mọi người bất ngờ nhìn thấy trên dây buộc tóc hình bông hoa có quấn một vòng hạt ngọc trai thì lập tức kích động, với tiền vốn này, bọn họ lấy về sẽ bán lại hơn gấp đôi, hai mao tiền vốn, nếu bạn gặp trúng người coi tiền như rác thì sợ là hai tệ còn được.
“Món hàng thứ ba, đồng hồ, 35.”
Hàng hoá không tính là nhiều lắm nhưng lặp đi lặp lại, trên cơ bản là mười món hàng hoá một vòng, lại lặp lại đến quần bò, đồ trang sức......
Xong một đợt, ở đây Giang Phong đã hết hàng rất nhanh, mà những người khác còn ngồi yên ở đây đều đang hoang mang. Đúng là bọn họ chưa từng gặp tình huống như vậy bao giờ, nhưng ngay lập tức mọi người đã vào nhà kho dựa theo hóa đơn mà nhận hàng, có mấy người lập tức kinh ngạc.
“Trưởng phòng Trần nói đây là hàng gì nhỉ?”
“Giúp chỗ khác thanh lý hàng tồn kho.”
Mấy lời này bọn họ có nghe vào tai đâu, Trần Thịnh nói chân thành cũng không được.
“Cái rắm ấy, ông xem, rõ ràng mấy cái này đều là hàng nước ngoài, chữ nước ngoài không đây này.”
“Mẹ kiếp!”
Ông Trần chỉ lấy một lô dây buộc tóc hình bông hoa cũng phát hiện, dây buộc tóc hình bông hoa này của ông ta có rất nhiều chữ kỳ lạ, cái này không phải do trong nước sản xuất.
Tuy trước đây nếu nói có bà con hay bạn bè ở nước ngoài thì sẽ hù chết người ta, nhưng bây giờ khác rồi, nếu nhà của ai có đồ của nước ngoài thì sẽ rất rất hãnh diện. Có thể nói, bọn họ lấy lô hàng này thì nhất định có thể bán ra một cái giá tốt......
“Tốt quá rồi.”
“Ông cũng đừng nói nữa, chiếm được lợi rồi thì im lặng đi.”
“Đúng đúng đúng.”
Mà lúc này, người bên văn phòng kêu gọi đầu tư vẫn đang nói chuyện phiếm với Từ Toa: “Tôi nghe nói bên cô có nhập một lô quần bò.”
Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy, thật ra chúng tôi muốn tự sản xuất vải jeans nhưng không tìm được vải cho nên vẫn chưa triển khai việc này, nhưng ông nói cũng đúng, không biết có phải do thông tin tôi tìm nguyên liệu để làm vải jean khắp nơi truyền đi rất xa hay không mà thậm chí có người đến chào hàng. Có một chàng trai nói là có người thân trong nhà ở Cảng Thành mang về một lô quần bò, nhưng không chỉ bán mà còn có một ít đồ linh tinh nữa, tôi suy nghĩ một chút sau đó nhập hàng. Tuy không nhiều lắm nhưng tôi có thể xem như một mánh lới để quảng cáo! Tôi cũng không kiếm tiền, bao nhiêu tiền vào, bao nhiêu tiền ra, sẽ vì lần đặt hàng này mà làm thành một mánh lới quảng cáo. Cho dù làm gì cũng phải có chút mánh lới để quảng cáo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận