Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 138. Bệnh lạ

Chương 138. Bệnh lạ
Chương 138: Bệnh lạ
Cổ Đại Mai ở bên cạnh cũng tán thành gật đầu: “Nói đúng lắm, ra ngoài không được ăn nói hàm hồ như vậy.”
Từ Sơn đau khổ đáp: “Con chỉ thuận miệng nói thế thôi, ra ngoài, con tuyệt đối không ăn nói linh tinh, con cam đoan.”
“Con nói quen miệng, sau này đi ra ngoài cũng có thể thuận miệng nói, con nhớ kỹ cho mẹ, mấy lời này, không thể nói!” Bà Từ vô cùng nghiêm túc.
Từ Sơn: “Con biết rồi con biết rồi.”
Đánh cũng đánh rồi, còn có thể không nhớ được hay sao?
Từ Toa: “Chúng ta ít nhiều vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Cô đã đọc thấy trong rất nhiều quyển tiểu thuyết miêu tả về những năm tháng này, mặc dù thành phần của gia đình bọn họ rất tốt, thế nhưng quả thật cũng không tiện chọc phiền phức, lúc đó họa lớn ập xuống.
Ầm ầm ầm.
Từng trận sấm vang.
Từ Toa quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy mưa càng lớn thì than vãn: “Nhà chúng ta cũng chỉ có mỗi cháu phải đến ban quản lý đại đội làm việc.”
Từ Sơn mấp máy môi, nhưng không nói gì.
Từ Toa vậy mà lại nhìn thấy: “Sao vậy?”
Từ Sơn do dự một lát rồi nói: “Có lẽ cháu không chỉ phải đi làm, mà còn phải đi khắp thôn đấy.”
Từ Toa lập tức trừng to mắt: “Tại sao chứ!”
Từ Sơn đáp: “Thì kiểm tra tình hình trong thôn chúng ta. Xem xem mấy hộ gia đình ở gần núi có gặp phải hiện tượng sạt lở đất núi hay không, mực nước ở dưới sông dâng cao tới đâu, hoa màu ở dưới ruộng có bị đổ hay ngập úng gì không, còn có một số gia đình nhà đất có khả năng bị sập không. Mấy cái này còn không phải bận rộn hay sao?”
Ở ban quản lý đại đội bình thường không cần phải làm mấy việc tiêu hao sức lực gì, nhưng mà mấy việc này, đều phải nắm chắc, làm cho thật tốt.
Từ Toa kêu rên: “… Cháu cũng thật vất vả.”
Cổ Đại Mai nhìn Từ Toa phán: “Mợ cảm thấy, cháu với cậu của cháu rất giống nhau đấy.”
Từ Toa: “?”
Từ Sơn: “?”
Cổ Đại Mai rất chân thành: “Đều lười giống nhau.”
Mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, tính là cái gì đâu chứ?
Từ Toa: “… Mợ à, mợ đây là muốn kiếm chuyện đánh nhau ư.”
Cổ Đại Mai lập tức đáp: “Đâu có. Có ai không biết cháu là tâm can bảo bối của bà cụ đâu chứ, đang yên đang lành, sao mợ lại muốn đánh nhau với cháu, hơn nữa, mợ nịnh nọt cháu mới có được chỗ tốt, mợ đâu ngốc.”
Từ Toa: “… Mợ không ngốc, thế nhưng mợ có cần phải thật thà, thẳng thắn như thế khong?”
Cô ai oán thở dài, cả người dựa vào vai của bà Từ: “Thời tiết như thế này, vẫn là ở nhà tốt nhất.”
Bà Từ bật cười, vỗ tay của Từ Toa: “Lúc nên lười biếng thì cứ lười biếng, bà nghĩ, chưa chắc đại đội đã để cháu ra ngoài làm việc, một con nhóc như cháu, ra ngoài có thể làm được gì?”
Từ Toa vừa nghĩ, hình như cũng có một chút đạo lí.
Cô nhếch môi: “Bà nói cũng đúng. Nhưng mà, cháu phải làm chút chuẩn bị.”
Bà Từ hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
Từ Toa cười hì hì đáp: “Việc này thì mọi người không cần phải để ý, tóm lại, cháu phải vì sự lười biếng của bản thân mà chuẩn bị một chút.”
Từ Toa vội vàng buông đũa đi vào trong phòng.
Cả nhà họ Từ đưa mắt nhìn nhau, nhưng mà cũng rất nhanh, bà Từ đã nói: “Chúng ta cứ bận việc của chúng ta đi. Hôm nay…”
Mặc dù hôm nay trời mưa, nhưng việc nhà nông đâu chỉ có chút việc đấy? Lúc nào cũng có rất nhiều việc, bà Từ bắt đầu phân công công việc.
Cũng vào lúc này, ở trong trạm y tế của thôn, Giang Phong ngồi trên giường, có chút ngây người.
Anh đã thức dậy được một lúc rồi, thế nhưng vẫn còn nghĩ đến tất cả mọi chuyện tối hôm qua.
Mọi chuyện xảy ra tối qua quá mức bất ngờ.
Mặc dù trước đó anh đã biết nơi đấy có người, thế nhưng không nghĩ đến lại chính là người quen, giống như Từ Toa cũng vì có thêm đồng bọn mà có thêm mấy phần vui vẻ, thật ra trong lòng Giang Phong cũng rất vui.
Có người đặc biệt giống như mình, Giang Phong chẳng những không sợ hãi, mà còn thích thú từ tận đáy lòng.
Thật ra, anh không nói thật.
Anh với Từ Toa, cũng không thể xem là hoàn toàn giống nhau.
Từ nhỏ anh đã biết bản thân mình là người đặc biệt, cũng không phải là có năng lực thần kì gì, mà là bởi vì anh dễ dàng dẫn dụ mấy động vật hung ác, đối với những động vật kia mà nói, anh giống như miếng thịt Đường Tăng vậy, chỉ cần anh lên núi, sẽ dẫn dụ mấy loại động vật hung ác tới ngấp nghé như lợn rừng, sói, rắn. Hận không thể cắn chết anh để ăn thịt.
Không nói mấy cái này, chỉ nói đến mấy thứ tầm thường, chỉ cần ở trong phòng, hình như đến cả mấy con muỗi cũng thích hút máu anh hơn, chính vì như thế, năm đó anh mới quyết định học y, anh muốn làm rõ, là thứ gì của mình đã hấp dẫn bọn chúng đến.
Máu? Mùi hương? Hay là vì con người anh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận