Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 697. Xây nhà 3

Chương 697. Xây nhà 3
Chương 697: Xây nhà 3
Hiệu ứng cánh bướm có khả năng khiến sự việc xuất hiện sự thay đổi, nhưng cũng không thể khiến Cổ Đại Mai lập tức sinh thêm một đứa được?
Cho nên bây giờ thật sự là hai thế giới, cho dù là kiếp trước hay là tiểu thuyết đều cách xa nhau.
Những chuyện này cũng không liên quan một chút nào đến cô hết.
Sau này cô hoàn toàn không cần nghĩ thêm về những điều này, chỉ cần từ từ sống tốt cuộc sống hiện tại của mình là được. Không cần thiết phải phán đoán một người và một chuyện trong nội dung tiểu thuyết, những điều này đều không cần thiết. Có lẽ có sự tương đồng, nhưng chung quy cũng sẽ có điểm không giống.
Cô phải dùng tâm, mà không phải dùng trí nhớ.
Chính vì chuyện này, bây giờ Từ Toa làm việc lại càng vẹn toàn hơn một chút.
Giang Phong là cảm giác rõ nhất sự thay đổi của Từ Toa, nhưng anh cũng là người không để tâm nhất, bởi vì cho dù cô thế nào thì vẫn là vợ của anh. Cô có năng lực hay không, có hoàn hảo hay không, anh vẫn sẽ ở bên cạnh cô.
Thực ra có đôi khi loại chuyện như tình cảm này rất khó nói. Giống như lần đầu tiên anh gặp Từ Toa, cũng không cảm thấy đây là vừa gặp đã yêu, yêu rất sâu sắc. Nhưng ở chung với nhau, tình cảm càng ngày càng sâu đậm. Cho dù Từ Toa có thế nào anh đều thích hết.
Thấy không, Từ Toa ngẩn người, Giang Phong cũng cảm thấy cực đáng yêu, quả thực giống như một con mèo nhỏ lười biếng.
“Toa Toa.”
Từ Toa ngẩng đầu, quay đầu nhìn sang.
“Đang nghĩ gì thế?”
Từ Toa: “Em đang nghĩ đến bà ngoại, cũng không biết năm mới này bà ngoại có thể về được không?” Cô hơi dừng một chút rồi bảo: “Chúng ta có nên về quê đón năm mới không nhỉ?”
Lại nói tiếp, đã năm, sáu năm rồi bọn họ chưa về quê. Từ lúc rời đi khi thi đỗ đại học vào năm bảy mươi bảy, đến bây giờ đã là mùa thu năm tám mươi hai, nhưng bọn họ vẫn chưa từng trở về lấy một lần.
Giang Phong: “Sao cũng được hết, anh nghe em cả. Đúng rồi, chắc hẳn hai ngày nữa Lâm Châu sẽ đến, chuyện ở quê, cứ hỏi thằng bé là biết.”
Từ Toa gật đầu: “Cũng đúng, lần này Lâm Tiểu Muội thật sự không đi học sao?”
Giang Phong gật đầu, anh đáp: “Con bé không đi học nữa.”
Từ Toa cảm thán: “Con gái vẫn phải đi học một chút, như vậy đường ra mới nhiều thêm một chút.”
Cô cũng không phải người rất có hứng thú học, nhưng đạo lý này cô vẫn hiểu.
Ngược lại, Giang Phong thực tế hơn: “Anh cảm thấy, con bé không đi học thì không đi học thôi. Loại chuyện như đi học này, không phải người nào cũng có thể, vẫn có người đầu óc ngốc nghếch không theo kịp. Em không thể yêu cầu mỗi một người đều thông minh như nhau. Nếu thực sự không thể học được, vậy đi học cũng chính là một loại dày vò, con bé có thể chống đỡ được đến khi tốt nghiệp cấp hai, đã là tốt lắm rồi. Em phải biết, mỗi lần thi cử đều xếp hạng bét, áp lực cũng rất lớn.”
Bây giờ đã bắt đầu coi trọng giáo dục, chính vì coi trọng, nên đi học không tốt mới khiến người chê cười.
Có những đứa trẻ đi học không tốt, còn có thể nói một câu là nghịch ngợm, nhưng Lâm Tiểu Muội lại không phải thế. Cho nên cô bé còn có thể kiên trì đi học vài năm, đã xem như không dễ dàng gì rồi. Nếu bây giờ Lâm Châu đã tốt nghiệp tới Thâm Quyến, vậy thì cô bé theo tới tìm một con đường khác, cũng không có gì không được.
“Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, có lẽ cô bé ở bên này sẽ sống rất tốt.”
Từ Toa gật đầu, đồng tình với lời nói của Giang Phong, nhưng lại tò mò hỏi: “Lâm Châu không thi đỗ đại học, tại sao anh không khuyên cậu bé học lại?”
Năm nay Lâm Châu tốt nghiệp cấp ba, nhưng cậu bé cũng không thi đỗ đại học, giữa ra ngoài làm việc và học lại, cậu bé đã chọn cái trước.
Giang Phong cũng được tính là người có quan hệ tốt nhất với Lâm Châu, nhưng anh cũng không khuyên Lâm Châu quá nhiều, điều này khiến Từ Toa rất ngạc nhiên.
Giang Phong hỏi: “Em muốn nghe anh nói thật không?”
Từ Toa gật đầu, đảo trắng mắt: “Đều là người nhà mình, anh còn nói đối em sao?”
Giang Phong nở nụ cười, đáp: “Bởi vì anh cảm thấy, cậu bé học lại cũng chưa chắc đã thi đỗ, hơn nữa suy nghĩ của cậu bé đã không còn ở mặt học hành nữa rồi. Nếu đã là như vậy, ngược lại không bằng ra ngoài làm việc.”
Lúc đầu, Giang Phong bằng lòng phụ đạo cho Từ Toa, đó là vì thời gian của Từ Toa nhiều, không có áp lực mà chỉ là lười thôi, hơn nữa, trong khóa học sinh đó của bọn họ, Từ Toa có ưu thế rất rõ ràng.
Nhưng Lâm Châu thì khác.
Thành tích của cậu bé không kém, nhưng cũng không xuất sắc gì, hoàn toàn không phải học sinh đứng đầu, mà chỉ có thể nói là trên trung bình. Hiện tại trường cấp ba trong huyện của bọn họ có tổng cộng bốn, năm lớp, người thi đỗ chẳng qua cũng chỉ có năm, sáu người, còn chưa đến trung bình một lớp hai người.
Nếu tính cả trung cấp nghề, phỏng chừng có đến hai người sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận