Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 114. Hiểu rõ

Chương 114. Hiểu rõ
Chương 114: Hiểu rõ
Dù gì đi nữa thì mọi người cũng khó khăn cả, ai cũng không thể nuôi thêm hai miệng ăn được.
Từ Toa có khả năng, nhưng cô không thể làm như thế được.
Nếu cô làm như thế, sau này không thiếu rắc rối, Từ Toa có thể giúp đỡ người khác, nhưng cô cũng không thể hố chính mình, nếu như bản thân cô đưa hai đứa bé này về nuôi, chẳng phải sau này ai không sống nổi đều sẽ tìm cô?
Cô biết rất rõ, hiện tại là thập niên 70.
Cho nên trong thời gian này cô vẫn đang nghĩ, nếu như cô muốn giúp đỡ, vậy thì nên giúp thế nào! Nghĩ đi nghĩ lại, bèn nghĩ ra được chủ ý này. Mọi người xung quanh cứ tưởng rằng cô là do buột miệng nói ra, thực ra cô đã suy nghĩ cặn kẽ rồi. Nếu như hai đứa trẻ đã có nhà, vậy thì sao lại không bán đi cơ chứ?
Đại đội trưởng nói câu đấy cũng đúng, người vẫn đáng tiền hơn nhà ở.
Nếu chỉ có nhà, chết đói thì sao đây?
Ngược lại không bằng cứ sống được trước đi đã.
Cái này nếu mà nói ra thì chính là sự khác biệt to lớn trong hoàn cảnh trưởng thành. Đừng chỉ xem Từ Toa vừa đề xuất, mọi người đều cảm thấy lời này rất đúng, nhưng mà mọi người thật sự chưa nghĩ tới việc bán nhà. Đối với người trong thôn mà nói, nhà cửa là thứ quan trọng như vậy. Mới chỉ gặp qua người có tiền xây nhà, chưa gặp qua ai lại muốn bán nhà cả.
Có chết cũng không bán.
Đây chính là quan niệm khác nhau.
Người trong thôn đều cảm thấy nhà cửa giống như gốc rễ vậy.
Chẳng qua Từ Toa cũng rất vui mừng, Tiểu Lâm Châu lại nghe hiểu được.
Không cần biết là lúc nào, thực ra đều phải xem bản thân, có một số người bản thân không thể tự quyết định được, cho dù có được người khác giúp đỡ một vạn lần cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng có những người, người bên ngoài chỉ cần thêm chút sức lực, lập tức có thể tự cường tự lập. Đối với vế trước, Từ Toa còn cảm thấy ghét bỏ, nhưng mà với vế sau, cô lại không tiếc giúp đỡ.
Bây giờ xem ra đứa nhỏ này cũng có thể tự mình đấu tranh, Từ Toa cảm thấy rất tốt.
Tuy rằng có chút tâm cơ, nhưng mà dưới tình huống như thế này, Từ Toa vẫn có thể lý giải được, hơn nữa còn cảm thấy cậu bé có chút lanh lợi cũng là chuyện tốt, nếu không mới thực sự là bị người ta bóc lột tới tận xương tủy rồi.
“Hổ Nữu Nhi? Cháu sao vậy?” Cổ Đại Mai nhìn cô đứng bất động, lập tức hỏi thăm.
Từ Toa đáp: “Cháu không sao, chúng ta đi thôi.”
Bọn họ đi theo phía sau, chờ đến ban quản lý đại đội, vậy mà đã nghe nói mời được mấy ông chú đức cao vọng trọng trong thôn tới rồi.
Mặc dù mọi người đều thở dài hai đứa nhỏ nhà họ Lâm bán nhà, nhưng mà trong lòng mọi người đều hiểu rõ như vậy mới là tốt nhất, tuy rằng nói có người lớn thì càng có thể chăm sóc tốt hơn cho bọn nhỏ, nhưng mà hai đứa trẻ này sống ở nhà chú hai phải trải qua những ngày tháng như thế nào, mọi người đều có thể nhìn ra được.
Bởi vì đại đội trưởng là người lên tiếng trước, ông ta là người đầu tiên nói đến chuyện mua nhà của Lâm Châu.
Một bên khác, hai vợ chồng Lâm lão nhị thật sự không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển tới bước này, hai vợ chồng kêu la ầm ĩ, kêu gào đó là tài sản của anh cả họ, một lúc sau lại mắng đại đội trưởng không có lòng tốt, lúc này lại không ai nhắc đến Từ Toa.
Từ Toa quan trọng sao?
Không quan trọng!
Chỉ có điều đại đội trưởng cũng không dễ bị bắt nạt đâu, ông ta nghiêm nghị nói: “Nếu không phải bởi vì vợ chồng hai người lấy nhà rồi còn ngược đãi con trẻ, có thể thành ra kết quả thế này hay sao? Bản thân mình làm chuyện ác còn không biết hối cải, ngược lại còn đi oán hận người khác, nhân phẩm đúng là không thể ngờ tới được. Lão Phương, đợi lát nữa ông tìm mấy người nữa tới để ý bọn họ chuyển nhà, căn nhà này không phải của bọn họ đâu, đồ đạc trong nhà cũng không phải của bọn họ. Nếu như là đồ đạc của bọn trẻ, thì từng cái một thu hết, đợi lúc bọn nhỏ chuyển tới nhà mới thì còn có cái mà dùng! Không thể để bọn họ nổi lòng tham. Các người cũng đừng có kể đến mấy năm nuôi dưỡng bọn nhỏ, bao nhiêu năm rồi các người ở nhà của người ta, cũng chẳng thèm nói tới đưa chút tiền nhà! Hai bên coi như hòa. Nếu như thật sự muốn truy cứu, vậy thì phải nói đến chuyện các người ngược đãi trẻ con.”
Đại đội trưởng liên tiếp kể tội, dù sao ông ta cũng sẽ không khách sáo.
Lâm lão nhị không ngờ tới như thế, tức giận tới mức trừng mắt, nhìn Tiểu Lâm Châu không buông.
“Lâm lão nhị, ánh mắt đó của cậu là ý gì! Trong thôn chúng ta đều có người chứng kiến, hai đứa bé này cùng nhà Lâm lão nhị một chút quan hệ cũng chẳng có, thế nhưng theo như tôi thấy vợ chồng Lâm lão nhị vì chuyện này mà hận đứa nhỏ, mong bà con cô bác giúp đỡ để ý nhìn chằm chằm vợ chồng nhà này và anh em Tiểu Lâm Châu, tránh cho hai đứa bé bị vợ chồng bọn họ hại, chỉ cần hai đứa nhỏ có nguy hiểm gì, tất nhiên sẽ do hai vợ chồng ác độc này làm, đến lúc đó cũng đừng trách tôi đến công xã gọi công an, đại đội chúng ta không chứa chấp được loại người này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận