Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 183. Nghi ngờ

Chương 183. Nghi ngờ
Chương 183: Nghi ngờ
Từ Toa vô cùng kinh hãi, có điều lúc này chẳng ai quan tâm cô có kinh hãi hay không. Vì mọi người đều kinh hãi mà!
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, rất lâu rất lâu, hiện trường vẫn lặng ngắt như tờ, không một ai nói chuyện.
Rất lâu sau đột nhiên có một ông lão lớn tuổi nói: “Nữ quỷ tối qua nói sắp đến rồi, có phải là chỉ… sắp đến nhà họ Bạch ở thôn Hạ Tiền Tiến không?”
“Thôn Hạ Tiền Tiến vẫn có khoảng cách kha khá với chúng ta, cũng không gần đâu.”
“Không đúng, chúng ta đi thì không gần nhưng ma quỷ đi thì vẫn không gần à?”
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy cũng có lý lắm.
“Sao lại nhắm đến nhà họ Bạch?”
“Còn có thể vì sao nữa, vợ của thằng hai Bạch không phải đã chết rồi sao? Nghe bảo là đã ngã xuống núi, không có hài cốt, bây giờ cũng chưa tìm thấy đấy.”
“Chuyện này lâu lắm rồi mà phải không? Tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện?”
“Ai mà biết được, hơn nữa anh nói xem có quái lạ không, đang yên đang lành sao cái xà nhà lại lăn xuống được? Tôi sống đến từng tuổi này rồi cũng chưa thấy nhà ai mà vào ngày thời tiết đẹp không mưa to, không có gió, còn có thể xảy ra loại chuyện thế này...”
Một bà cụ lớn tuổi thần thần bí bí nói nhỏ: “Nói không chừng là ma quỷ trả thù đó, thằng hai Bạch này cả ngày đánh vợ, cô gái tốt nhà người ta mà gả đến nhà cậu ta không được mấy năm thì mất rồi…!”
“Đáng đời!!!”
Mọi người xì xầm bàn tán xôn xao, khuôn mặt của Bạch Liên Hoa đang chen chúc ở phía cuối đám người khó coi cực kỳ, cô ta sợ mọi người sẽ chuyển sự chú ý đến cô ta nên co vai lại hệt như một con chim cút.
Chẳng qua có lúc chính là như thế này, cô ta càng muốn trốn thì càng có người tóm chặt cô ta không buông.
“Vợ Trần Nhị, anh của cô bị thương, cô không về xem thử hả?”
“Nhà cô cũng vậy đấy, cô cũng là người bị ăn hiếp. Tôi đã nói từ lâu rồi mà, có vài chuyện không phải không có báo ứng mà là chưa đến lúc thôi.”
“Đúng vậy! Có vài chuyện, lúc làm người thì không dám làm gì cô, nhưng làm ma rồi thì còn quan tâm mấy chuyện đó à?”
Nghe thấy mấy câu này, Bạch Liên Hoa run nhẹ, cô ta đã sợ thật rồi, người ngoài không biết sự tình nhưng cô ta với tư cách là người trong nhà thì biết. Nghĩ đến đây hai chân cô ta bỗng mềm nhũn ra quỵ xuống đất.
“Úi dà! Làm sao vậy? Sao mà bị dọa thành cái dạng này rồi?”
“Đúng vậy, chuyện như vậy cũng không đến mức đi tìm cô em chồng là cô…”
Dù quan hệ của Bạch Liên Hoa với mọi người ở trong thôn cũng bình thường thôi nhưng bởi vì cô ta luôn bị đánh, con người trông lại nhát gan, nên ấn tượng của mọi người với cô ta trái lại cũng không tệ lắm.
Móng tay của cô ta dường như muốn đâm vào lòng bàn tay, lẩm bẩm nói nhỏ: “Ngoài ý muốn, đều là ngoài ý muốn…”
“Cái gì mà ngoài ý muốn hả?” Trần Tam giễu cợt nhìn chị dâu hai của anh ta, sự ghét bỏ ngập tràn:
“Bên thôn Hạ Tiền Tiến cũng đã nói, có mấy người gặp ma đều đã nghe thấy tiếng động.”
“Tiếng động gì cơ?”
“Đúng vậy, chuyện gì thế?”
Theo lý mà nói, nhà họ Trần và nhà họ Bạch là quan hệ thông gia, cho dù anh ta không thích người chị dâu Bạch Liên Hoa này thì cũng không đến nỗi giậu đổ bìm leo.
Nhưng mà tối qua ai đó mới để anh ta biết Bạch Liên Hoa thông đồng với người ngoài muốn lừa tiền của anh ta.
Hơn nữa, anh ta còn suýt bị người nhà nghi ngờ có quan hệ mập mờ với Bạch Liên Hoa, phải bỏ ra sức lực ba bò chín trâu mới giải thích rõ ràng được. Lại nhìn cô chị dâu hai khó ưa này, chán ghét càng muốn nhổ nước bọt. Vì vậy lúc này mới không để cho người ta đồng tình với Bạch Liên Hoa.
Hơn nữa, anh ta không nói, chuyện tối qua ầm ĩ lớn như thế cũng sẽ truyền đi.
“Bọn họ nghe thấy một tiếng nói… đừng chôn tôi ở dưới núi…”
Trần Tam học theo giọng của mấy bà già ở nông thôn kia, âm u lạnh lẽo lại đáng sợ.
“Mẹ kiếp!”
“Mẹ ơi!”
“Vì sao là… đừng chôn tôi ở dưới núi?”
“Không phải cô ta bị ngã xuống vực thẳm sao?”
“Cô ta bị chôn ở dưới núi hả?”
Bỗng chốc mọi người lập tức thấy rùng rợn. Cứ cho như là ít hiểu biết thì cũng không có nghĩa là mọi người đều khờ khạo như kẻ ngốc. Ngược lại là, trải qua cuộc sống ở thời đại khó khăn gian khổ đó lại càng có kiến thức sinh tồn.
Người vừa nói ra câu này lập tức im lặng, thời tiết 34, 35 độ mà cứ nổi lên cơn ớn lạnh.
“Tôi… tôi phải đi xuống ruộng đây…”
“Tôi cũng đi…”
Mọi người phản ứng trở lại, vội vàng tìm cớ rời đi, các bà các chị càng sợ hãi mà nhìn Bạch Liên Hoa, ước gì có thể cách xa cô ta vạn dặm. Ngay cả chị dâu cả của Bạch Liên Hoa cũng không dám tiến đến gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận