Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 343. Đồ miệng tiện

Chương 343. Đồ miệng tiện
Cảm ơn Jasminevi100892, huynhthuyhang, thamvannguyet đã đẩy kim phiếu cho truyện ^^. Mọi người thấy hay thì để cử giúp mèo nhé ^^
Chương 343: Đồ miệng tiện
Giang Phong nhìn Từ Toa.
Từ Toa chớp đôi mắt to: “Sao thế?”
Giang Phong cười: “Được rồi.”
Từ Toa sững sờ, sau đó lập tức vui vẻ: “Vậy chúng ta nói rồi đó nhé, buổi tối sau khi em vào sẽ cố hết sức tìm nhiều một chút.”
Giang Phong gật đầu: “Ừm.”
Thực ra, anh không phải là một người có lòng tốt. Lòng tốt của anh chỉ dùng trên người mà anh thấy thuận mắt, phần lớn thời gian, anh thậm chí còn cảm thấy mình thật lạnh lùng. Nhưng không biết tại sao, ở trong lòng Từ Toa, mình chính là một người tốt. Rõ ràng bản thân cô mới là một tiểu tiên nữ lương thiện, nhưng cô lại cảm thấy người khác lương thiện hơn cô.
Giang Phong để tay lên ngực tự hỏi, nếu như anh đổi vị trí với Từ Toa, liệu có cố hết sức nghĩ cách giúp người hoàn toàn không liên quan đến mình hay không. Anh nghĩ, có lẽ mình sẽ, cũng có thể là không. Nhưng Từ Toa thì sẽ, cô cho rằng, những thứ đó ném ở nơi đó không dùng mới là lãng phí.
Cô bằng lòng giúp người khác trong phạm vi năng lực của mình. Trái tim như vậy, thật sự khiến Giang Phong cảm thấy mình tự ti. Tự ti, hơn nữa còn muốn bảo vệ cô.
Anh nói một cách dịu dàng: “Vải bên đó có đủ không? Có cần cắt thêm quần áo không?”
Từ Toa: “Thứ này còn ngại nhiều sao.”
Giang Phong: “Vậy được, em cầm tới cho anh đi.”
Từ Toa vui vẻ: “Em biết anh trượng nghĩa nhất mà.”
Cô không thích làm việc. Không thích làm việc, không thích học, cô chính là… thiếu nữ chiến sĩ xinh đẹp, Từ Toa Toa!
Giang Phong: “Đợi trời lạnh rồi, nếu như em không muốn đi vào huyện, thực ra có thể kêu người khác ở trong thôn đi, cũng không cần lần nào cũng nhất định phải là tự em đi. Dù sao chúng ta đều là sau khi cầm về mới nhét vải vào bên trong, em cũng không cần phải đích thân làm việc.”
Đôi mắt của Từ Toa sáng ngời: “Anh nói cũng có lý.”
Cô thật sự không thích đi vào huyện, cảm thấy đến đâu cũng đều là khẩu hiệu, người cũng có thể nóng nảy hơn.
Giang Phong: “Đúng rồi, anh còn phát hiện ra một cây trà ở trên núi, em hái rất nhiều lá về, đợi anh sao trà mới rồi, sẽ cho em một ít uống thử.”
Từ Toa: “Cây trà? Cây trà thế nào cơ?” Cô hơi dừng một chút, rồi bảo: “Đột nhiên em muốn uống trà sữa.”
Giang Phong: “Trà sữa?”
Ngược lại anh cũng từng nghe tới loại này rồi, vốn dĩ khi còn ở thủ đô có một bạn học ở nội Mông Cổ, anh ta nói trà sữa ở bên anh ta thơm bao nhiêu.
Giang Phong: “Đại khái anh cũng biết làm thế nào, đợi anh thử xem nhé?”
Từ Toa nở nụ cười: “Được.”
Cô cảm khái một cách chân thành: “Sao anh lại lợi hại như vậy chứ? Cái gì cũng biết hết!”
Nói như vậy, Giang Phong lại nghĩ đến một chuyện, anh bảo: “Em đợi anh một chút.”
Rất nhanh anh đã đi vào phòng, sau đó xách túi đi ra ngoài: “Anh bắt được một ít cá nhỏ ở dòng suối nhỏ trên núi, làm thành khô cá cay, em cầm về nhà làm đồ ăn vặt đi.”
Từ Toa thò đầu tới nhìn, hỏi: “Có thể ăn sao?”
Giang Phong: “Đương nhiên có thể.”
Từ Toa lập tức cầm một miếng khô cá nhỏ lên, chỉ một miếng đã kích động hẳn lên: “Ui ui ui, tay nghề của anh cũng tốt quá rồi, ăn ngon quá trời, thật sự vô cùng ngon luôn ấy!”
Giang Phong cười ngại ngùng, đáp: “Anh học theo hai quyển sách dạy nấu ăn mà trước đó em cầm cho anh đấy, được chứ?”
Từ Toa ra sức gật đầu: “Không tồi, vô cùng không tồi.”
Cô nắm chặt cái túi, giương đôi mắt lấp lánh, hỏi: “Những thứ này đều cho em chứ?”
Giang Phong gật đầu: “Cho em đấy.”
“Vậy, không cho phép hối hận đấy.” Từ Toa tóm chặt cái túi, những khô cá mà Giang Phong làm này đều là sấy khô, cá sấy khô trên bếp đất hình như vô cùng thơm, kèm theo một chút mùi hương cay cay, lại càng khiến người ta không thể ngừng lại.
Từ Toa lại ăn một con khô cá, bảo: “Cái này cũng ngon quá rồi.”
Giang Phong: “Lần sau anh lại làm cho em.”
Từ Toa mang vẻ mặt nghiêm túc: “Em cảm thấy, em chắc hẳn nên tìm thêm vài quyển sách nữa cho anh, anh thật sự quá lợi hại.”
Giang Phong duỗi tay xoa đầu cô, nói: “Được rồi, anh học thêm vài món ăn rồi em tới thử món.”
Từ Toa: “Quyết định như vậy đấy nhé, nhưng mà, đồng chí Giang Phong, thật sự không phải em nói anh đâu, thói quen này thật sự rất kém. Không có chuyện gì không phải nhéo má thì cũng là xoa đầu em, anh quá đáng rồi đó.”
Giang Phong: “Tóc em hơi xoăn tự nhiên.”
Từ Toa: “Anh bớt đánh trống lảng với em đi.”
Giang Phong: “Bé tóc xoăn.”
Từ Toa đảo trắng mắt: “Anh là đồ miệng tiện.”
Nói xong, cô xách cá khô của mình đi ra khỏi cửa với vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Quỷ mới để ý đến anh.
Khi Từ Toa về nhà vừa vặn gặp mọi người giải tán, tuy rằng buổi tối có thể thắp đèn dầu làm việc, nhưng Từ Toa cũng không tán thành. Đừng vì tiền không kiếm được bao nhiêu, ngược lại mắt đã mệt chết. Cho nên cô sắp xếp cho Cổ Đại Mai thu dọn đồ vào buổi tối, thống nhất khóa ở văn phòng đại đội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận