Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 730. Hơi lạ

Chương 730. Hơi lạ
Chương 730: Hơi lạ
“Ba em sắp xếp người qua đây đưa quần áo rồi hả?”
Giang Phong: “Ừm, đưa qua rồi, anh cũng đựng hai túi đồ chúng ta mang về cho anh ta. Ngoài ra, còn chuẩn bị một vài bộ nội y cho ông ấy thay giặt.”
Từ Toa gật đầu: “Được.”
Cô yếu ớt bảo: “Lương khô cũng bỏ vào rồi chứ?”
Giang Phong bật cười, bảo: “Bỏ vào rồi, em yên tâm đi.”
Những chuyện nhỏ này, khi nào cần Từ Toa lo lắng?
Lương khô là bọn họ tìm được ở thành phố Giang Hải, bọn họ tìm được một kho hàng của bộ đội, bên trong không nhiều đồ cho lắm, nhưng ngược lại tìm được một ít lương khô. Chắc hẳn là khi bọn họ rời đi không cần thiết phải mang theo thứ này, cho nên mới bỏ lại.
Nhưng Từ Toa lập tức quyết định cho ba cô thứ này, có lẽ không có tác dụng gì, nhưng nếu đã có thể chia cho bộ đội, vậy chắc hẳn vẫn là thứ khá đáng dùng. Ba cô ở bên đó chưa chắc đã cần, nhưng nếu là người đi tới biên giới chấp hành nhiệm vụ thì sao?
Nếu có thể tham chiếu theo tiêu chuẩn này để làm ra, cho dù chỉ có một chút tác dụng, thì Từ Toa vẫn cảm thấy đáng nó để mình mang ra. Cho dù thật sự không có người nào để ý thì cô cũng chịu.
Dù sao làm việc chỉ cần cố hết sức mình là được.
Khi cô ở nước ngoài, sở dĩ chỉ mua đồ ăn vặt, đó là để hợp lý hóa đống lương khô này. Khi đó ngược lại cô thấy may mắn vì trên bao bì không có nhà sản xuất gì đó. Bằng không, cô còn phải nghĩ cách xử lý sạch.
Thực ra bây giờ ngoại trừ tự sử dụng ra, Từ Toa thật sự không chuyển đồ ra ngoài nhiều, dù sao cũng cần gì phải mạo hiểm như vậy.
Nhưng có đôi khi, lại cảm thấy mình vẫn nên làm chút gì đó. Cho dù có tác dụng hay không, vẫn là một cơ hội hiếm có!
“Giang Phong, anh nói xem có phải em rất tốt không?”
Giang Phong cười: “Rất tốt.”
Từ Toa: “Em cũng phải mạo hiểm rất lớn đó.”
Giang Phong: “Anh biết.”
Anh di chuyển vị trí, kêu Từ Toa dựa vào mình, anh nói: “Không sao, những thứ này đều giải thích được, không phải chuyện gì khó giải quyết.”
Từ Toa nghĩ ngợi, thật sự là vậy.
Nói thế nào nhỉ?
Vợ chồng bọn họ làm việc trông có vẻ to gan, nhưng thực ra vẫn rất cẩn thận.
Giang Phong: “Sáng nay muốn ăn gì?”
Từ Toa: “Rất nhiều rất nhiều, nhưng mà trọng điểm là…”
“Cơm!” Hai người đồng thanh nói, sau đó nở nụ cười, Từ Toa bảo: “Ra nước ngoài thứ khiến em không thích ứng được nhất chính là khẩu vị.”
Giang Phong bật cười, đáp: “Thảm như vậy à, vậy chúng ta phải ăn thật nhiều cơm nhé.”
Từ Toa: “Được.”
Hai người nói chuyện làm kinh động đến bạn nhỏ, bạn nhỏ dụi mắt trở mình, trông thật mềm mại và đáng yêu: “Ba mẹ.”
Từ Toa: “Bé lớn dậy rồi à.”
Mộc Mộc giống như con giun nhỏ, trườn tới nằm bên cạnh mẹ mình, nói: “Mẹ ơi, hôm nay không đi nhà trẻ sao?”
Từ Toa nở nụ cười: “Hôm nay không đi.”
Cô nghĩ một chút, nói: “Chiều nay cả nhà chúng ta đi xem nhà mới xây thế nào rồi? Được không?”
“Được!” Tiểu Mộc Mộc lớn tiếng.
Em trai Thủy Thủy bị tiếng ồn đánh tỉnh, cậu bé trở mình rồi ngủ tiếp, nhưng ngoài miệng vẫn lầm bầm: “Con cũng đi…”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, nói: “Được được được, con cũng đi, đương nhiên là cả nhà chúng ta cùng đi rồi.”
“Thường mẹ trở về toàn là làm việc trước thôi!” Tiểu Mộc Mộc ríu rít.
Từ Toa: “Nhưng trước đây mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Mộc Mộc và Thủy Thủy, bây giờ lâu như vậy không được gặp, hiển nhiên phải ở cùng nhau rồi.”
“Con thích mẹ nhất.”
Một nhà bốn người dựa vào nhau, Giang Phong nhìn gương mặt tươi cười của vợ, rồi lại nhìn gương mặt nhỏ đáng yêu của con trai, cảm giác sâu sắc được cuộc đời thật sự quá hạnh phúc.
Anh nói: “Vậy hôm nay có định dậy ăn cơm không?”
“Nằm một lúc nữa!”
“Đúng, nằm thêm một lúc nữa đi ạ.”
Một nhà bốn người lười biếng.
Hiếm khi nhàn nhã lại và yên tĩnh như vậy, cả gia đình nghỉ ngơi thật tốt mới đi tới biệt thự. Bên này vẫn chưa xây xong, ngược lại Giang Phong cảm thán: “Phong cảnh ở bên này thật sự không tệ.”
Từ Toa gật đầu: “Không tệ, nơi này rất đẹp.”
Bởi vì công trình ở bên này khá lớn, nên hiển nhiên tốn khá nhiều thời gian. Chỉ có điều, Giang Phong nhìn trái nhìn phải, nói: “Nhưng toàn bộ ngọn núi là nhà chúng ta, xây có tốt đến đâu, thoạt nhìn vẫn khá hoang vu.”
Hơn nữa, nói thực có hơi là lạ.
Cho nên nói, không có người nào là hoàn mỹ. Tuy rằng vợ chồng bọn họ đã là người khá khôn khéo, nhưng nếu nói thật ra, có rất nhiều chỗ làm cũng không đủ thập toàn thập mỹ.
“Vẫn ổn mà nhỉ? Em cảm thấy có gì đâu.” Từ Toa nhìn trái nhìn phải, nói: “Không phải nơi này rất tốt sao?”
Cô có suy nghĩ của người hiện đại, nhưng suy cho cùng Giang Phong cũng là người của thời đại này, cho nên vẫn có chút khác biệt. Nhưng cho dù có sự khác biệt, cũng không ngăn nổi anh là một người nghe vợ như Thiên Lôi sai đâu đánh đấy.
Giang Phong thấy cô không để ý trong lòng, cũng gật đầu: “Vậy cũng được.”
Anh sẽ không phản đối Từ Toa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận