Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 395. Hạ quyết tâm

Chương 395. Hạ quyết tâm
Chương 395: Hạ quyết tâm
Tuy rằng trước đây nhà cậu hai đã nhận được sự giúp đỡ của mấy người nhà Từ Toa, chẳng qua là rốt cuộc chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc, trông như thể đã có ít tiền nhưng ngay lúc ấy Mộc Đầu của nhà cậu hai vẫn đang nằm viện. Đó chính là chỗ cần tiêu tiền.
Đến sau cùng được ra viện, thật ra gần như cũng chẳng còn dư.
Tiểu Thạch Đầu trước Tết lại ốm một trận, thế đấy, hai nhà chẳng còn cách gì nên lúc này mới lại đến đây.
Có lẽ cũng nhìn ra được sự khó xử của hai người, Giang Phong rất nhanh đã xin phép đi về.
Từ Sơn cũng lôi kéo vợ mình, Cổ Đại Mai ôm Nữu Tể về phòng.
Bỗng chốc trong phòng lại ít người đi.
Đại Dũng và Nhị Dũng đến đây, thứ nhất là muốn mượn một ít lương thực đón năm mới, thứ hai cũng đã hạ quyết tâm muốn bán bộ đá hồng ngọc ở trong tay mình kia. Lần này đến là hi vọng Từ Toa có thể ‘bắc cầu’ cho họ. Bọn họ tuyệt đối không dám tự mình mang ra ngoài bán, bán lỗ cũng là chuyện nhỏ, chỉ sợ bị người ta vu oan, mất cả chì lẫn chài.
Từ Toa nhìn tình trạng của hai người này, trong lòng nghĩ thầm, có đôi khi thật đúng là không có cách nào.
Ban đầu cô nghĩ, cho họ thêm một cơ hội, để khỏi phải bán đồ rồi hối hận. Ngược lại chẳng ngờ được vẫn phải đi đến bước này.
Từ Toa nghiêm túc nói: “Cậu cả, cậu hai, bây giờ các cậu bán món đồ này, cháu nói thật chắc chắn sẽ lỗ. Có thể lỗ bao nhiêu cũng khó mà nói được nhưng chắc chắn sẽ lỗ. Các cậu có chắc không?”
Cậu cả Đại Dũng và cậu hai Nhị Dũng cười khổ nói: “Bọn cậu cũng từng nghĩ đến nhưng cho dù từng nghĩ đến thì bọn cậu cũng bằng lòng. Hổ Nữu à, cậu biết cháu có lòng tốt nhắc nhở bọn cậu, nhưng bọn cậu không thể năm nào cũng đi mượn lương thực để đón năm mới, cũng không thể năm nào cũng khổ sở như vậy. Thời gian này, bọn cậu quả thật không thể gắng gượng nổi. Bọn cậu không thể chỉ lo giữ đồ mà để cả nhà đói bụng. Con người phải sống được trước đã, mới có thể nói đến chuyện tích góp của cải. Cậu cũng không giấu mọi người, Đại Ny đã xem mắt mấy mối rồi mà đều vì nhà chúng ta nghèo nên không đồng ý, tuổi con bé cũng không nhỏ nữa… còn có hai đứa con của nhà Nhị Dũng, Mộc Đầu tuy rằng đã khỏe rồi nhưng bây giờ không thể làm những công việc tốn sức được, sức khỏe của Tiểu Thạch Đầu cậu không nói thì mọi người cũng biết đấy…”
Nhị Dũng ở bên cạnh gật đầu, nhà anh ta còn khó khăn hơn nhà anh trai của anh ta.
Từ Hồng Vĩ chẳng hiểu chuyện gì, trái lại Từ Sơn ở bên cạnh thì khóe mắt đã phiếm hồng theo.
Từ Toa: “Ba ơi, ba giúp con đi gọi Giang Phong qua đây một lát?”
Từ Hồng Vĩ nhướng mày.
Từ Toa: “Ba đi gọi anh ấy quay lại đi.”
Từ Toa nghiêm túc: “Các cậu bán gấp, cháu không tìm ra được hướng đi.”
Ánh mắt Đại Dũng và Nhị Dũng bỗng chốc ảm đảm đi, lại nghe Từ Toa nói: “Nhưng người yêu cháu thì có thể.”
Đại Dũng, Nhị Dũng: “?”
Nhị Dũng: “Lần trước đến, không nghe cháu nói có người yêu mà…”
Nhưng mà lại nghĩ, điều kiện của Từ Toa tốt, dáng vẻ cũng xinh xắn, tìm người yêu còn là chuyện khó khăn gì chứ?
Bọn họ nhanh chóng gật đầu.
Giang Phong trở lại, ngược lại cũng đoán được vài phần.
Anh bước vào cửa đã nhìn về hướng Từ Toa, Từ Toa: “Giang Phong, cậu cả với cậu hai của em có chuyện tìm anh.”
Lại lập tức nói: “Bà ơi, chúng ta đi vào phòng cháu ngồi một lúc đi.”
Cô nghiêm túc nói: “Bất kể bên Giang Phong bàn chuyện thế nào, cũng bất kể tương lai Giang Phong và cháu có thành hay không, có vài chuyện, chúng ta không nên xen vào.”
Bà Từ gật đầu, bà cụ tuy rằng không rõ lắm Giang Phong và Từ Toa bàn bạc thế nào nhưng nhìn hai người chẳng cần nói lời dư thừa nào, một ánh mắt thôi thì dường như đã hiểu ý đối phương. Bà Từ ngược lại càng vừa ý Giang Phong hơn.
Nhị Dũng: “Bác sĩ Tiểu Giang? Cậu cậu cậu, cậu là người yêu của Từ Toa ư?”
Giang Phong cười nói: “Vâng ạ!”
Đồng chí nam có được thân phận chính thức vô cùng kiêu ngạo, mặt mày nở hoa thì cũng thôi đi, cả người cũng đứng thẳng tắp.
Trong phòng chỉ còn lại ba người họ, Đại Dũng không do dự mang bộ đá quý của hai người ra. Bọn họ cũng chẳng phải to gan ôm món đồ giá trị này chạy khắp nơi. Mà thật sự là đập nồi dìm thuyền, cho dù bao nhiêu cũng đã quyết bán đi.
Nếu bên Từ Toa không liên lạc được với người mua, bọn họ chắc chắn phải ra tay tìm ở chợ đen.
Món đồ này dù có giá, cũng phải đổi lương thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận