Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 94. Cãi lộn

Chương 94. Cãi lộn
Chương 94: Cãi lộn
Lúc này Hồ Hạnh Hoa cũng đã lấy lại tinh thần, giọng nói lạnh nhạt: “Mấy người cũng đừng tỏ vẻ vô tội, nếu không phải anh túm tôi thì sao tôi lại rớt xuống chứ? Bây giờ lại làm như không có chuyện gì vậy, ai mà biết anh đang có âm mưu gì?”
Chu Bảo Ngọc cũng cực kỳ tức giận, cũng không giả vờ văn nhã gì nữa, anh ta kêu lên: “Con nhóc nhà cô nói chuyện có lý tí đi, nếu như không phải cô đụng tôi, tôi sẽ té à? Tôi đang định túm lấy xe bò, ai muốn túm lấy cô chứ? Sao nào? Vẻ mặt đó của cô là sao? Cô nghĩ tôi muốn sàm sỡ cô à? Xin đó bà chị, tốt nhất là cô nên tự soi lại gương đi có được không? Đừng nói là tôi không có lòng này, dù có tôi cũng không tìm cô đâu. Người vừa đen vừa gầy lại bẹp dí như cô, sao cô có thể so sánh với những thanh niên tri thức đến từ thành phố như chúng tôi chứ? Cô đi hỏi xem tôi sàm sỡ ai chưa? Tôi là hạng người đó sao? Những người xinh đẹp tôi còn không thèm sàm sỡ, tôi lại sàm sỡ cô. Tôi bị mù hay bị thiểu năng?”
Nếu như lúc trước Chu Bảo Ngọc nhất định sẽ không nói như vậy.
Nhưng mà ai bảo anh ta thật sự quá tức giận. Vô duyên vô cớ bị người khác kéo ngã theo. Bây giờ còn bị người ta đuổi đánh, thật sự muốn bùng cháy.
Nhưng mà lời này của anh ta lại khiến mấy cô thanh niên trí thức càng giúp đỡ, vì các cô ấy cảm thấy Chu Bảo Ngọc nói rất đúng đó.
Ngay cả mấy cô gái đến từ thành phố xinh đẹp anh ta cũng không đến gần một bước, sao lại cố tình đi sàm sỡ một cô gái nông thôn nhạt nhẽo chứ?
Cũng không bị mù.
Đúng là không tự biết thân biết phận đến cực điểm.
Trong điều kiện tiên quyết là “không mù”, tất cả mọi người ngược lại đều trách hai mẹ con nhà họ Hồ.
Mà thực tế thì đại đội trưởng cũng nghĩ như vậy, nhắc đến thì cô gái váy đỏ kia đúng là cực kỳ xinh đẹp, so với người ăn mặc có thể diện nhất trong thôn bọn họ là Hoàng Diệu Thường, cùng với đứa con gái đi làm trong bưu điện trên trấn của ông ta cũng xinh đẹp hơn nhiều, dưới điều kiện không mù, chẳng ai chủ động đi sàm sỡ Hồ Hạnh Hoa.
Hơn nữa bọn họ đều nhìn thấy là Hồ Hạnh Hoa va vào, khiến thanh niên trí thức Chu ngã xuống xe.
Bà thím họ Hồ này đang gây phiền phức cho ông ta, hay là bắt cả nhà họ đi gánh phân?
Đại đội trưởng thầm hận, thấy trời ngày càng tối, ông ta rống to: “Bà thím nhà họ Hồ kia, bà bớt bớt lại cho tôi, còn để chúng tôi thấy bà gây chuyện nữa sẽ phải đi gánh phân. Còn cả Hồ Hạnh Hoa này nữa, sao cháu lại nhiều rắc rối như vậy chứ? Một cô gái chưa kết hôn như cháu, cách xa mấy tên con trai một chút đi. Còn cả mấy cô mấy cậu nữa, rốt cuộc có đi không vậy, đi thì nhanh lên xe, không đi thì cút cho tôi, từng người, chẳng có lấy một ai hiểu chuyện.”
Từ khi sống lại, Hồ Hạnh Hoa thật sự không xem đại đội trưởng ra gì, cán bộ lớn như lỗ kim mà còn cảm thấy mình rất được sao? Hồ Hạnh Hoa vô cùng khinh thường người đại đội trưởng có vẻ ích kỷ, lại mê làm quan này.
Cô ta già mồm nói: “Sao lại thành lỗi của chúng tôi chứ? Đại đội trưởng, chú cũng không thể ba phải, chú lúc nào cũng vậy, tôi không phục, làm đại đội trưởng thì phải vì nhân dân phục vụ, không phải để nhân dân phục vụ mình. Chú thể hiện như vậy...”
Đại đội trưởng thật sự không ngờ rằng Hồ Hạnh Hoa lại không khách sáo như thế, sắc mặt ông ta xấu đến nỗi muốn bùng nổ, ngắt lời Hồ Hạnh Hoa: “Nếu như cô cảm thấy tôi không xứng làm chức đại đội trưởng này thì đến công xã để bí thư trấn cách chức tôi đi. Không thì... Bớt nói dóc ở đây đi, ở đây có phần cho cô nói chuyện à? Tôi ba phải sao? Có phải cô muốn để tôi về trong thôn kể cho mọi người nghe, cô nhìn chằm chằm thanh niên nhà người ta không rời mắt, sau đó một hai đòi xuống xe, kết quả hại người ta cùng nhau ngã xuống? Hay là kể lại chuyện cô và thanh niên kia cùng nhau ngã xuống? Hoặc là chúng ta nói đến chuyện vì sao cô lại ôm người thanh niên kia lăn xuống! Người ta khổ tám đời mới gặp phải loại sao chổi như cô.”
Đại đội trưởng quay đầu không nhìn Hồ Hạnh Hoa nói: “Lên xe hết đi.”
Mấy thanh niên trí thức vốn đã mệt, vừa thấy có bậc thang thì ai nấy nhanh chóng nhảy hết lên xe động tác của họ quá nhanh nên mẹ con Hồ Hạnh Hoa còn chưa kịp phản ứng thì trên xe đã kín chỗ.
Đại đội trưởng: “Chú Ngưu Tam, đi thôi.”
Đã lên xe hết rồi, lại còn xuống dốc, chiếc xe nhanh chóng phóng đi.
“Này, chờ chúng tôi chút.”
Thím Hồ kêu lên, nhưng mà có ai để ý đến bà ta sao? Không ai.
Mặc kệ thế nào đại đội trưởng vẫn luôn hướng lòng về thôn chứ không phải về phía người ngoài.
Dù cho có ghét đến mấy, đại đội trưởng vẫn hiểu thân sơ xa gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận