Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 670. Song sinh

Chương 670. Song sinh
Chương 670: Song sinh
Lúc nhìn thấy người này mới thật sự cảm thấy đẳng cấp của Tiểu Trần nào có đủ chứ!
Bạn nhìn xem anh chàng này.
“Cậu trai này cũng hiểu chuyện quá, nhiệt tình quá đi.”
Bà Từ gật đầu nói: “Người làm kinh doanh dĩ nhiên không thể ăn nói vụng về được nhưng mà cậu ấy không tệ.”
Buổi tối hôm đó Từ Toa nhận được điện thoại của bà cô, bên đầu kia điện thoại bà Từ cạn lời vô cùng.
Bà cụ nói: “Cháu không biết đâu, cũng may bà trở về nếu không thì cái con ngốc này vẫn đang chờ ở nhà đấy. Lần này nó mang thai song sinh.”
Đầu bên này Từ Toa nhận điện thoại, vốn dĩ đang nghe rất hào hứng nhưng đột nhiên giữa lúc đó lại yên lặng, cô nín thở hỏi nhỏ:
“Thai song sinh?”
Bà Từ: “Đúng vậy.”
Giọng điệu bà ấy vui mừng nói: “Nhà chúng ta đúng thật là có di truyền, cháu xem xem cháu sinh đôi, mợ cháu cũng mang thai đôi, lúc bà trở về nhìn thấy bụng mợ cháu to lạ liền cảm thấy không đúng lắm, không ngờ rằng thật sự là thai song sinh…”
Về sau bà Từ nói gì Từ Toa cũng không nghe lọt tai câu nào.
Tại sao chứ?
Không cần biết là đời trước hay trong tiểu thuyết thì đều không như thế này.
Ở đâu thì Cổ Đại Mai cũng chỉ sinh một đứa con trai, không phải nói sinh hai đứa rồi cho đi một đứa mà là từ đầu đến cuối chỉ mang thai một đứa.
Trong tiểu thuyết không viết chi tiết về nhân vật phụ như thế này nhưng cô lại nhớ rất rõ ràng, đời trước không phải như vậy.
Mãi cho đến khi cúp điện thoại, Từ Toa vẫn ngồi ngơ ngẩn trên ghế sofa.
Điều này và hiện tại hoàn toàn không giống nhau.
Thế mà lại hoàn toàn khác nhau, mợ của cô đã mang thai nhưng mang thai đôi chứ không phải một!
Từ Toa cảm thấy đầu óc hỗn loạn dường như có gì đó mờ mịt, sau khi lơ đễnh hồi lâu Từ Toa thình lình phản ứng lại. Hóa ra thật sự sẽ không phải chuyện gì cũng giống với trước đây, đúng là đã thay đổi.
Có lẽ rất nhiều chuyện sẽ bởi vì “sự đến” của cô mà xảy ra thay đổi.
Đây là hiệu ứng cánh bướm.
Nhưng mà chuyện mợ cô mang thai này Từ Toa không cảm thấy có liên quan với cô bởi vì mang thai lại không phải chuyện cô có thể làm chủ, sinh mấy đứa cũng chẳng phải việc cô có thể làm chủ. Cho nên tất cả chuyện này quả thật sẽ không đi theo quỹ đạo mà cô nghĩ.
Nghĩ đến đây bỗng chốc Từ Toa tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn được nữa.
Cô không thể chỉ dựa vào tình tiết trong sách và trải nghiệm đời trước của mình để làm việc bởi vì ở thế giới này không có gì là nhất thành bất biến.
[Nguyên gốc – 一成不变 – đã hình thành thế nào thì giữ nguyên như vậy, không thay đổi.]
Đặc biệt là con người.
Thận trọng chăm chỉ nhưng tuyệt đối không thể dựa vào trải nghiệm mà mình tự nghĩ đến.
Từ Toa thẳng người dậy xoa cả khuôn mặt, lúc này mới thật sự tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn được nữa.
“Bà gọi điện thoại nói gì vậy em?”
Giang Phong từ phòng sách đi ra nhìn vào khuôn mặt nhỏ trắng nõn còn đang vương nước của Từ Toa.
Từ Toa: “Mợ mang thai song sinh, không ngờ nhà em còn có di truyền thế này.”
Giang Phong đánh giá dáng vẻ của cô nói: “Sao anh cảm thấy tâm trạng của em không tốt lắm.”
Từ Toa lắc đầu: “Cũng không có.”
Giang Phong chẳng ừ hử gì cả nhưng nhớ đến từ lúc bà ngoại Từ đi dáng vẻ của cô đều không tốt lắm cho nên Giang Phong nắm tay cô nói:
“Em vẫn còn anh ở bên.”
Anh khom lưng nói: “Nào lên đi anh cõng em.”
Từ Toa phì cười ra tiếng nói: “Anh có ý gì thế hả? Xem em là hai đứa nhỏ à?”
Hai bạn nhỏ thích cưỡi ngựa nhất nhưng cô lại không phải trẻ con.
Từ Toa: “Đi bên anh.”
Giang Phong: “Anh cõng em đi dạo.”
Từ Toa nghĩ ngợi một tí hất cằm lên vô cùng kiêu ngạo nói: “Vậy được thôi, cho anh một cơ hội hầu hạ bổn cung.”
Nói xong cô nhảy lên lưng Giang Phong, Giang Phong cõng cô mỉm cười.
Mộc Mộc và Thủy Thủy từ phòng chơi đi ra nhìn thấy ba đang cõng mẹ, liếc mắt nhìn đối phương rồi gọi lớn:
“Con cũng muốn cõng!”
Từ Toa diễu võ dương oai nói: “Các con đi ra một bên đi, ở đây không có chuyện của các con.”
“Mẹ đã không phải là trẻ con rồi.”
“Đúng, mẹ không phải là trẻ con, không thể cướp ba được.”
Từ Toa chẳng quan tâm đâu, đắc ý vênh váo: “Mẹ thích thế, ba con thích thế sao nào? Các con cắn mẹ à!”
Hai bạn nhỏ giậm chân, thế này thì Từ Toa không bằng lòng đâu, xoa cằm lẩm bẩm: “Mẹ cảm thấy thời gian của các con có hơi nhiều, không bằng lại học thêm tí gì đi?”
“Học võ!”
“Kungfu!”
Sở thích của cặp song sinh giống nhau, Từ Toa: “Võ phải học mà những cái khác cũng phải học, chi bằng học đàn dương cầm?”
Tuy rằng cô chưa từng học nhưng cô từng thấy rất nhiều bạn nhỏ khổ sở học đàn dương cầm.
Cho dù khổ đó nhưng có đẳng cấp, bản thân Từ Toa không muốn mình mệt nhưng mà con cô thì có thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận