Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 298. Kinh ngạc

Chương 298. Kinh ngạc
Chương 298: Kinh ngạc
Từ Toa: “Nhưng bọn họ giúp chúng ta làm việc, chúng ta cũng đã chiếm lợi rồi! Đương nhiên có lẽ mợ là thấy bọn họ chiếm lợi, nhưng có thể tiêu chút tiền để làm được việc thì bản thân cần gì phải vất vả chứ?”
Đạo lý này Cổ Đại Mai không hiểu.
Những người khác cũng không hiểu.
Nhưng bà Từ rất nhanh đã sáng tỏ, cảm thấy lời Từ Toa chưa chắc không có đạo lý.
Khi bạn nghèo đến không có gì, những lời này tự nhiên sẽ không có đạo lý. Nhưng nhà họ sống rất tốt thì lời này rất có đạo lý.
“Con đến nhà mẹ gọi người đi.”
Cổ Đại Mai: “Ah? Thật sự muốn...”
Bà Từ: “Cứ quyết định như vậy.”
Vừa dứt lời, bên ngoài cửa sổ có mưa nhỏ rơi tí tách.
Từ Toa lập tức: “Cháu muốn về phòng ngủ.”
Bà Từ: “Sớm như vậy?”
Nhưng lại nghĩ, nói: “Cũng được, cháu đi đi.”
Bây giờ trời tối rất nhanh, ngủ sớm cũng không sao.
Từ Toa cũng không màng gì nữa, mau chóng về phòng. Vào lúc này đây, cô thật muốn cảm ơn thói quen nằm lên giường là ngủ của mình, cho dù có chút mất ngủ cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Khi Từ Toa tỉnh lại, mưa ngoài cửa sổ đã rất lớn.
Cô mặc áo mưa đã chuẩn bị sẵn sau đó ra cửa.
Nói tới đây, Giang Phong còn không nhanh bằng cô, cô đến rồi nhưng còn chưa thấy bóng đang Giang Phong đâu. Từ Toa dứt khoát đến trạm chuyển hàng Thái Điểu cách đó không xa, bắt đầu mở túi.
Cảm giác mở túi giống như mở hộp mù vậy.
[Hộp mù (blind box): hộp quà chứa đồ chơi bí ẩn. Quà bên trong có thể rẻ hoặc đắt.]
Cô mở hai hộp, đều là quần áo nữ, Từ Toa cũng không thích thú lắm nhưng vẫn sắp xếp để một bên.
Có lẽ có một ngày, cô còn có thể phát tài nhờ vào việc bán quần áo!
Không nói đến chuyện khác, chỉ nói riêng Hồ Hạnh Hoa chính là khi cải cách mở cửa vừa ra đã đi đến Bằng Thành nhập hàng mấy lần, vốn của cô ta nhanh chóng được tích lũy, ngoài việc có nền tảng ban đầu thì đây cũng là mắt xích quan trọng để cô ta tích lũy vốn.
Từ Toa cảm thấy, đến lúc đó mình cũng có thể làm.
Thậm chí cô không cần đến Bằng Thành, cũng có mẫu rất tốt.
Ha ha!
Từ Toa lại mở hai hộp, là sản phẩm dưỡng da nổi tiếng từ thương hiệu chính hãng.
Lúc này Từ Toa mới ý thức mình không quá xem trọng việc dưỡng da, trong nhà chỉ đang dùng những sản phẩm con gái thường dùng. Mà bây giờ cô lại có thể được dùng thương hiệu nổi tiếng luôn.
Cô mở lọ black rose sisley trong tay thoa lên mặt, ôi chao, thơm quá.
Từ Toa đem lọ bỏ vào trong túi, lại lấy ra chìa khoá bí mật, lúc này mới quay trở về chỗ hai người hẹn gặp. Tuy Giang Phong đến muộn một xíu nhưng mà bây giờ đang đứng đợi ở đấy rồi.
Từ Toa vẫy tay với anh.
Giang Phong mỉm cười: “Sao cô lại đi ra từ bên đó?”
Từ Toa: “Tôi đến từ trước không có chuyện gì nên đi mở hàng chuyển phát.”
Cô ngẩng mặt trứng của mình, nói: “Anh có ngửi được không? Có thơm hay không?”
Giang Phong gật đầu: “Thơm!”
Từ Toa bật cười.
Giang Phong: “Cô định đặt ở đâu?”
Đến đây đương nhiên là làm việc chính.
Từ Toa đắc ý: “Tôi tìm được một nơi cực kỳ tốt, cách chỗ này không xa l, chỗ đó ổn lắm!”
Giang Phong nhìn cô dương dương tự đắc liền thấy vui vẻ, anh nói: “Vậy chúng ta đến đó đi, tranh thủ chuyển xong hôm nay.”
Bởi vì không biết lái xe, hai người chỉ có thể dùng xe ba gác. Trời mưa lớn, Từ Toa thấy mình giống như một con bò, hì hục làm việc. Nhưng mà còn có cách gì đây? Không biết lái xe thảm quá đi!
Cô nhìn Giang Phong, nói: “Tôi quyết định phải học lái xe.”
Giang Phong không yên tâm: “Cô ở đây...”
Từ Toa sợ bị anh thuyết phục: “Tôi không chờ đến ngày mưa, tôi có thể vào ngày nắng tốt tìm một con đường rộng rãi tập luyện.”
Sau đó lại giơ tay: “Tôi bảo đảm sẽ cẩn thận thật kỹ.”
Giang Phong nhìn khuôn mặt trứng của Từ Toa, nói: “Tôi không đồng ý, cô cũng sẽ lén tập lái xe đúng không?”
Từ Toa: “Đúng vậy.”
Này, xem đi, cô còn ăn nói hùng hồn như vậy.
Giang Phong thật sự không còn gì để nói, nhưng vẫn dặn đi dặn lại: “Cô phải cẩn thận đó.”
Từ Toa: “Ừm ừm ừm.”
Cô mỉm cười: “Không thành vấn đề.”
Rất nhanh sau đó, Giang Phong không còn sức cằn nhằn Từ Toa nữa, là đàn ông anh đương nhiên phải chủ động chuyển đồ hơn một chút. Cũng may Từ Toa thông minh, đẩy chiếc xe đẩy hàng chuyển phát từ trạm chuyển hàng Thái Điểu đến.
Cũng nhờ có chiếc xe này, nếu không là không xong đâu.
Đương nhiên, càng làm Giang Phong kinh ngạc hơn là cái nơi xa xỉ này.
Anh học đại học ở thủ đô, cho dù là thủ đô cũng không có căn phòng như vậy.
Mặc dù biết nơi này không giống như trong tưởng tượng của anh, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều không thể kiềm chế mà kinh ngạc một phen.
Có đôi khi, không phải chỉ cần muốn khống chế thì có thể khống chế được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận