Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 698. Xây nhà 4

Chương 698. Xây nhà 4
Chương 698: Xây nhà 3
Thành tích của Lâm Châu vẫn luôn ở vị trí mười ba, mười bốn, không lên được cũng rất bình thường.
Hơn nữa năm nay Lâm Châu mười tám, ở trong thôn bọn họ đã là độ tuổi có thể bàn chuyện kết hôn, xây dựng gia đình, mà cậu bé vẫn còn nhận tiếp tế. Càng khỏi phải nói, bên cạnh cậu bé còn có một đứa em gái, cậu bé chắc chắn lại càng muốn ra ngoài kiếm tiền nuôi sống em gái, báo đáp ân tình của vợ chồng Từ Toa hơn. Cho nên lòng đi học của cậu bé đã yếu đi rất nhiều, không còn lòng dạ đó nữa.
Từ Toa rất tiếc: “Em cảm thấy tiếc quá.”
Nhưng nghĩ lại, ở kiếp trước của Hồ Hạnh Hoa, Lâm Châu cũng không học đại học như thế, thậm chí còn không học cả tiểu học, mà vẫn trở thành phú ông, vậy bây giờ cậu bé đã học cấp ba, có gì lại không thể chứ?
Còn nữa, trong sách, trong kiếp thứ hai của Hồ Hạnh Hoa, cậu bé còn bị hại chết.
Cho nên bây giờ, không có gì không tốt.
Nghĩ đến đây, Từ Toa vỗ đầu, ôi ôi ôi, sao cô lại dùng nội dung trong sách để phán đoán sự việc chứ.
Giang Phong bị hành động của cô dọa sợ, vội vàng hỏi: “Em sao thế?”
Từ Toa đáp: “Đột nhiên em cảm thấy em nghĩ hơi nhiều.”
Giang Phong: “…”
Anh nhìn gương mặt của Từ Toa, cô thuận thế vùi đầu vào người anh, nói: “Vậy Lâm Châu qua đâu, anh dự định sắp xếp cho cậu bé vào công ty sao?”
Giang Phong ôm cô, ừm một tiếng, đáp: “Em cảm thấy cậu bé thích hợp làm công việc gì ở chỗ chúng ta?”
Thích hợp sao?
Từ Toa cũng không biết. Cô nói: “Em cũng không hiểu cậu bé.”
Giang Phong: “Anh dự định kêu cậu bé đi với bên chợ bán sỉ làm cùng ông Khương, nếu sau này thằng nhỏ có thể tự mình đảm đương một mình một phía rồi lại nói sau.”
Từ Toa ngẩng đầu, Giang Phong vừa cười vừa đáp: “Cậu bé bằng lòng làm ở bên chúng ta thì ở bên này, nếu không bằng lòng ở bên này thì tới nơi khác. Anh cũng không ngăn cản thằng bé, anh cũng không muốn ép có ân tất báo.”
Từ Toa: “Anh nghĩ như vậy thì tốt, tuyệt đối đừng đảo qua đảo lại, ngược lại thành thù.”
Giang Phong bật cười: “Anh hiểu đạo lý này mà.”
“Vậy Lâm Tiểu Muội thì sao?”
Giang Phong: “Chúng ta không cần quan tâm cả nhà bọn họ. Cái này sẽ cứ để bản thân bọn họ quyết định.”
Từ Toa sững sờ, sau đó đáp: “Ồ đúng.”
Giang Phong cười càng dữ dội hơn, cảm thấy Từ Toa quá đáng yêu.
Anh cúi đầu tì nhẹ lên trán cô, nói: “Em thật đúng là một tiểu tiên nữ tốt bụng.”
Từ Toa: “Ha ha, anh nịnh em đấy à?”
Giang Phong: “Sao em không cảm thấy anh nói thật lòng?”
Từ Toa bĩu môi, ngược lại Giang Phong lập tức sáp tới…
Không ngoài dự đoán của anh, quả nhiên ngày hôm sau anh em Lâm Châu đã tới, hai anh em xách túi lớn túi nhỏ xuống tàu. Thiếu niên lạnh lùng mười tám tuổi nắm tay em gái, nói :”Em đi theo anh.”
Lâm Tiểu Muội cũng rất khẩn trương, ừm một tiếng nặng nề.
Đừng thấy khi ở quê, cô bé không cảm giác được mình có chỗ nào không ổn, nhưng bây giờ ra ngoài, lại phát hiện ra quả nhiên trời đất rộng lớn, khiến mình hồi hộp muốn chết.
“Chàng trai, tới tìm việc sao? Tôi biết một nơi…”
“Cậu qua bên này đi, chàng trai, có muốn ở trọ không?”
“Nhà chúng tôi rẻ hơn, một đêm một đồng, nếu ở lâu cũng có ưu đãi, vị trí cũng tốt nữa…”
“Cậu ở nhà chúng tôi đi, nhà chúng tôi còn giới thiệu công việc cho…”
Hai người vừa ra khỏi nhà ga đã bị bao vây, mọi người anh một câu, tôi một câu, quả thực nhiệt tình giống như hoa cúc.
Lâm Tiểu Muội rúc vào bên người anh trai một cách khẩn trương, có thể nào cô bé cũng cảm thấy những người này thực giống như đang ăn tươi nuốt sống người ta.
Thực ra Lâm Châu cũng không quen, nhưng cậu bé đã từng giúp Từ Sơn bán hàng, cho nên ít nhiều vẫn ứng phó được: “Không cần đâu, không cần đâu.”
Cậu bé khiêng hành lý, dắt em gái chen ra khỏi vòng vây, đi tới một chiếc xe ba bánh: “Tài xế, đi tới quần áo Thủy Mộc thế nào?”
Tài xế xe ba bánh nhanh chóng đáp: “Thủy Mộc sao? Các cậu tới lấy hàng hả? Bây giờ lấy hàng đều tới chợ bán sỉ Bốn Mùa Xanh Tốt, Thủy Mộc cũng ở bên đó…”
“Không phải, chúng tôi tìm người thân.”
Vừa nói như vậy, tài xế xe ba bánh đáp: “Ồ, vậy các cậu lên xe di, một chuyến năm xu.”
Thực ra người bản địa lái xe ba bánh, trên cơ bản đều ba xu. Nhưng đối với người từ bên ngoài tới, ông ta cũng không hề do dự đòi năm xu, dù sao vẫn còn người đòi tận một đồng cơ.
Hai anh em cũng không mặc cả, mà cùng nhau lên xe.
Người tài xế rất nhanh đã đạp đi, cười ha ha, bảo: “Các cậu đi tới nhờ người thân tìm công việc sao?”
Ông ta cũng là người rất khéo nói.
Lâm Châu ừm một tiếng, đáp: “Chúng tôi muốn tìm một công việc ở bên đó, không biết công việc ở bên đó có dễ tìm hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận