Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 341. Tay anh đê tiện

Chương 341. Tay anh đê tiện
Chương 341: Tay anh đê tiện
Từ Toa nhìn thấy mọi người nhiệt tình như vậy, không khỏi nghĩ đến khi mình học lớp một, lớp hai tiểu học cùng các bạn học mua dây cột tóc hình hoa lấp lánh ở cổng trường học, thật sự, cảm giác đó giống y như đúc.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy những người này chơi đều là thứ mình chơi thừa lại.
Gần đây tình hình ở trong thôn có xu hướng đi lên, Từ Toa cũng mang tâm trạng tốt theo, không có ai thích sống ở nơi có không khí trầm lặng cả, tràn đầy tinh thần phấn chấn vẫn tốt hơn.
Từ Toa lén lút đi tìm Giang Phong, hai người ngồi chung với nhau cảm thán: “Thật không ngờ, chỉ chút chuyện này đã có thể khiến bọn họ vui vẻ thành như vậy rồi, nếu biết thế này em đã làm từ lâu rồi.”
Giang Phong: “Bây giờ cũng chưa muộn.”
Từ Toa nghiêng đầu: “Ôi đúng rồi, không phải anh định nói chuyện hang động trên núi ra sao? Đã nói chưa?”
Giang Phong cưng chiều nhìn cô, đáp: “Sao em lại không hoàn toàn chú ý đến chuyện trong thôn vậy nhỉ, chuyện hang động, người trong thôn đã sớm phát hiện ra rồi. Ngày hôm sau khi người thân của mợ em tới làm việc, không phải bọn họ giúp nhà các em nhặt rất nhiều củi sao? Ngoài mặt cành củi có thể nhặt được khá ít, nên mọi người phải đi tới nơi xa hơn một chút, vì thế mới phát hiện ra hang núi. Đại đội trưởng đã dẫn Phương Vệ Quốc và cả người trong thôn đi lấp lại rồi. Nhưng sao em lại không biết?”
Từ Toa gãi đầu, đúng nhỉ, sao cô lại không biết chứ!
Đột nhiên, Từ Toa vỗ đầu, bảo: “Ngày đó chắc hẳn em tới công xã, sau đó lại đi vào huyện. Đến chiều gần tối trời em mới về.”
Cô nghiêng đầu, nói với vẻ kiêu ngạo: “Em là đi mưu cầu phúc lợi cho mọi người đó.”
Giang Phong gật đầu, bật cười: “Em lợi hại nhất.”
Anh hơi dừng một chút, rồi hỏi: “Còn có quần áo cần cắt không?”
Việc Từ Toa thêm vải vào trong đó dẫn đến sự chấn động, thực ra đó đều là quần áo đã qua sử dụng không còn quá tốt mà cô tìm được trong những nhà hàng xóm xung quanh. Sau đó được Giang Phong cắt thành từng mảnh, đặt vào trong cho đủ số lượng. Từ Toa làm như vậy cũng có suy nghĩ của mảnh, quần áo thoạt nhìn còn rất tốt cắt đi rồi sẽ rất đáng tiếc, nói không chừng sau này cũng có thể lôi ra bán.
Cho nên Từ Toa cũng không muốn làm những chuyện này.
Nhưng có một vài bộ quần áo rất rõ ràng đã quá không ổn nữa rồi, Từ Toa cũng không để ý cho bọn chúng biến thành giẻ lau nhỏ, dù sao thứ chà lau cũng là dầu máy, cũng xem như là tận dụng hết mức. Thế nhưng cô hoàn toàn không ngờ, vải mà cô thêm vào trong, lại là đồ tốt mà mọi người đều tranh giành.
Có đôi khi nghĩ đến vật tư thiếu thốn ở thời đại này, thật sự cảm thấy lòng thật chua xót.
Nhưng cũng vì thứ mà Từ Toa cắt đều là quần áo đã qua sử dụng, ngược lại bằng cách nào đó đã khiến mọi người đổi được một đợt vải tốt.
Từ Toa than thở: “Nếu như em biết bọn họ đều muốn đổi về làm thành dây buộc tóc, em đã tìm thứ tốt hơn một chút rồi. Quần áo đã qua sử dụng này cũng không biết có sạch hay không…”
Giang Phong: “Bọn họ sẽ giặt mà, hơn nữa, như vậy cũng không có gì không tốt. Nếu em bỏ vào thứ tốt hơn, sẽ có người nghi ngờ, chính như bây giờ thoạt nhìn là hàng đã dùng qua, ngược lại khiến mọi người cảm thấy hợp lý, chín quá hóa nẫu em à.”
Từ Toa nghiêng đầu nhìn Giang Phong, Giang Phong hỏi: “Em nhìn gì? Đột nhiên phát hiện ra anh lớn lên đẹp trai sao?”
Sắc mặt của Từ Toa hơi đỏ lên, kêu oang oang: “Không! Anh xấu lắm!”
Sau đó cô lại cảm thấy biểu hiện của mình quá nhạy cảm, khẽ ho khan một tiếng, bảo: “Em…” Cô thành thật nói: “Em cảm thấy anh rất tốt.”
Giang Phong nhướng mày, khóe miệng cong lên.
Từ Toa: “Bởi vì có anh cùng bàn bạc, nên rất nhiều chuyện em mới không xốc nổi, ngược lại làm càng viên mãn hơn một chút.”
Nói thật, nếu như bản thân cô lăn lộn, chuyện lớn chuyện nhỏ trong mấy tháng này sẽ không tránh khỏi dẫn đến một chút nghi ngờ từ người khác. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn không có. Cô vẫn có thể chuyển ra không ít thứ như cũ, nhưng tất cả đều có lý do có bằng chứng, thấy gương mặt hiển nhiên của mọi người, Từ Toa hiểu được, chắc hẳn không có người nào nghĩ nhiều đâu.
Những chuyện này khó tránh khỏi cũng là vì Giang Phong vẫn luôn ở phía xong chùi đít, bằng không cô không thể làm được.
Từ Toa cười hì hì: “Cảm ơn anh nhé.”
Giang Phong nhìn đôi mắt cô, chậm rãi hỏi: “Em nói cảm ơn với anh!”
Từ Toa nhướn mày: “Không nên nói cảm ơn sao?”
Giang Phong nhìn gương mặt hơn tròn của cô, không nhịn được mà duỗi tay nhéo một cái, chà, quả nhiên cảm giác tốt y như trong tưởng tượng vậy, anh mỉm cười: “Không cần đâu.”
Từ Toa vỗ vào móng vuốt của anh, bảo: “Anh thật phiền, cần gì phải nhéo mặt chứ.”
Giang Phong đáp một cách đúng lý hợp tình: “Tay anh đê tiện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận