Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 459. Hoàn toàn không để ý

Chương 459. Hoàn toàn không để ý
Chương 459: Hoàn toàn không để ý
Thực ra Từ Toa vốn muốn chuyển áo phông ở trong thành phố Giang Hải ra bán, nhưng vừa mới có suy nghĩ này đã tìm được một đống trang sức vàng bạc, còn cả một lô kim cương nữa, điều này khiến cô cảm thấy thật đúng là ông trời cản trở cô.
Có lẽ là cảnh cáo cô.
Chính vì vậy, ngược lại Từ Toa cũng không hành động ngông cuồng nữa…
Bởi thôn của đám người Từ Toa xuất hàng số lượng lớn, hơn nữa cũng không ỷ lại, cho nên phía bên xưởng máy cũng vẫn luôn rất tốt bụng phối hợp với thôn bọn họ. Thực ra đừng nói những thôn quanh mình, mà các thôn khác cũng đừng hòng gia nhập vào. Dù sao ai lại ghét kiếm tiền cơ chứ.
Nhưng vì không có ưu thế về vải vụn, cho nên lại càng không thể tiến vào hơn.
Thực tế Từ Toa cũng không biết thôn bọn họ đã là nhà bao thầu khăn lau nhỏ lớn ở xưởng máy. Thực ra bọn họ vẫn còn vài lô cung cấp cho bên khác, nhưng về mặt số lượng đều không đạt đến số lẻ của thôn Thượng Tiền Tiến.
Chính vì vậy, đám người Từ Toa thi thoảng đi đưa hàng, chủ nhiệm Vương của bộ phận hậu cần còn vốc một nắm hạt dưa gì đó cho bọn họ, làm Từ Toa được thương mà sợ.
Bạn cũng không biết lớn lên có một gương mặt người xấu vất vả bao nhiêu đâu.
Ngược lại Từ Toa cũng không nghĩ lại, dù sao bọn họ qua lại tốt đẹp cũng là chuyện tốt. Phải biết rằng, vừa vào đông, trên cơ bản một người phụ nữ có thể kiếm được ba bốn mươi đồng tiền. Người nhanh tay giống như Cổ Đại Mai có thể kiếm được năm mươi, gần đến sáu mươi đồng.
Cổ Đại Mai giao một nửa làm tiền chung, còn lại đều là tiền riêng của mình.
Ở nhà họ Từ, Từ Toa không cần giao bất cứ phí sinh hoạt gì, mới đầu cô không hiểu, sau đó cũng hiểu ra, bà Từ cũng kiên quyết không cần, dù sao Từ Toa chuyển lương thực về nhà, cũng đủ cho bao nhiêu người ăn rồi. Cái này tính ra, Từ Toa mới là người chịu thiệt lớn.
Nhưng đều là người một nhà cả, mọi người cũng không tính toán ai chịu thiệt, ai chiếm lời, ngược lại cuộc sống trải qua ngày càng đi lên. Bởi vì kiếm tiền nên những người phụ nữ này đều tỏ ra vô cùng có tinh thần, nhưng cũng vì mọi người cùng nhau làm việc, cho nên ngược lại cũng không thiếu truyền ra một vài tin đồn ở trong thôn.
Từ Toa cảm thấy thời gian ngắn ngủi, lượng tích trữ tin đồn của mình đã nhanh chóng vượt chỉ tiêu.
Nhìn xem, cô đang nghe mọi người nói về Tiểu Trần.
“Chàng trai này thật đúng là có phúc khí, các bà không biết đâu, trí thức Hồng đó muốn của hồi môn là một chiếc máy khâu và một chiếc xe đạp.” Nói đến đây, bà ta rất cạn lời, cảm thấy cả người như sắp hôn mê.
Trong nhà này không tiếc cho con gái của hồi môn như vậy, thật đúng là điên rồi.
Từ Toa: “Bọn họ sắp kết hôn rồi ạ?”
“Đúng đó.” Đây là chị dâu cả của bà Từ.
Bà cụ nói: “Bà nghe nói vốn đã định là thế, cuối năm nay Tiểu Trần sẽ theo trí thức Hồng về nhà, sau đó năm sau kết hôn. Nhưng mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà một cảnh, không phải dưới Tiểu Trần còn có một đứa em trai nữa hay sao?
Nghe nói đứa em trai này tìm một đối tượng là công nhân ở huyện, người ta sợ thỏ béo bay mất, nên mới vội kết hôn.
Nhưng anh trai chưa kết hôn, nào có em trai nào lại kết hôn chứ? Không có cách nào khác, Tiểu Trần mới nôn nóng đòi kết hôn. Vào mùa hè nhà cậu ta đã đính hôn rồi, nói là vụ mùa thu kết thúc thì kết hôn luôn. Cậu ta kết hôn xong một tuần, thì em trai cậu ta cũng kết hôn, cháu nói xem, nhà ai lại vội vàng như vậy chứ.”
“Ồ, vậy không đúng, hai đứa con trai nhà bọn họ đều vội như vậy, trong nhà lo liệu được sao?”
Bà cả Từ cười lạnh, đáp: “Ngón tay còn có dài ngắn, huống chi là con trẻ? Đừng thấy con người Tiểu Trần này biết ăn nói khiến người yêu thích, nhưng mẹ cậu ta thật sự không trúng một chiêu này của cậu ta, thương nhất chính là đứa em trai của cậu ta kia.”
“Cũng không bất ngờ gì, trên cậu ta còn có một anh trai, bên dưới còn có một em trai, câu ta ở giữa cũng không nổi bật gì đi? Nói là nhà bọn họ đợi hai đứa con trai kết hôn thì sẽ chia nhà.”
Lần này mọi người lại khiếp sợ.
Từ Toa không biết tính quan trọng của chuyện phân nhà hay không phân nhà ở thời đại này, chỉ lặng lẽ hóng hớt.
“Con dâu út nhà đó là công nhân, làm sao người ta có khả năng sẽ ở nhà giao tiền chứ? Cũng không thể chỉ cho một mình con trai út chia nhà, nhưng vậy không phải sẽ khiến con trai út mất mặt hay sao? Nên bọn họ dứt khoát chia nhà hết. Bà nghe nói, Tiểu Trần đã tìm đại đội trưởng xin đất xây nhà rồi. Từ Toa, có phải không?”
Từ Toa: “… Cháu cũng không biết! Hoàn toàn không để ý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận