Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 273. Anh không sai

Chương 273. Anh không sai
Chương 273: Anh không sai
Phương Vệ Quốc giáo huấn người, Từ Toa không thèm quản, cô cũng không sợ dư chấn, đi thẳng vào cửa. Nhìn thấy lúc này Giang Phong đã khử trùng vết thương, quấn xong băng, đau lòng hỏi: “Có đau không?”
Giang Phong: “Rất tốt.”
Anh nói: “Tôi xem mắt cá chân cho cô.”
Giang Phong rất nhanh lấy một chậu nước, rửa sạch mắt cá chân cho Từ Toa rồi xịt thuốc lên, nói: “Cô cầm lấy cái này, về xịt mỗi ngày ba lần.”
Từ Toa gật đầu, nói: “Được.”
Cô nhận chai thuốc xịt, Giang Phong bắt lấy tay cô, tay cô ứ máu xanh tím, anh nói: “Để tôi xem.”
Anh nghiêm túc khám: “Cô có đau không?”
Từ Toa lắc đầu: “Còn được, có cảm giác, không có đau lắm.”
Giang Phong: “Như thế này đi, tôi đưa cô đến trạm xá công xã, cô chụp phim xem xương cốt có vấn đề gì không.”
Từ Toa: “...”
Cô muốn rút tay mình về: “Chắc không cần phải như thế đâu?”
Giang Phong nhìn về phía bà Từ, bà Từ lập tức nói: “Nên đi chụp phim!”
Bà bị dọa đến hồ đồ rồi, rất khẩn trương: “Cháu phải nghe bác sĩ.”
Từ Toa: “Nhưng mà cháu cảm thấy...”
“Cháu cảm thấy có tác dụng gì? Cháu phải nghe bác sĩ.”
Từ Toa cử động mắt cá chân mình, bĩu môi: “Cháu rõ ràng rất tốt. Hơn nữa, hiện tại bệnh viện chắc cũng đông người, cháu đi rồi không biết khi nào mới xếp được hàng.”
Cô thử thuyết phục Giang Phong và bà ngoại cô: “Hai người xem, cháu thật sự không có cảm giác gì.”
Giang Phong: “Đừng lằng nhằng, đi, tôi dẫn cô đi!”
Giang Phong đi nhanh ra cửa: “Chỗ tôi không còn thuốc, tôi đi công xã xem có thể xin được không. Nhưng mà chắc chắn không hy vọng lắm, những ai tình trạng không tốt có thể cùng tôi đến trạm xá công xã.”
Vừa nghe đến trạm xá công xã, từng người đều lộ ra bộ mặt khó ở.
“Nhà chúng tôi không đi đâu...”
“Nhà chúng tôi cũng không đi...”
Nói qua nói lại, 7 - 8 hộ gia đình chỉ có một hộ đi cùng họ đến trạm xá công xã, còn mặt dày hỏi Giang Phong: “Bác sĩ Tiểu Giang, các anh đều là bác sĩ, chắc là quen biết nhỉ? Đi khám bệnh nhắc đến anh thì có thể tính rẻ chút không?”
Phương Vệ Quốc: “...” Con mẹ nó, tức muốn nổ phổi!
Giang Phong: “Nhắc tên tôi, sẽ bị ăn đánh.”
“Hả?”
Giang Phong bộ dạng nghiêm chỉnh: “Tôi thường đến đòi thuốc, bên đó không hoan nghênh tôi!”
“......”
Giang Phong: “Nào, Từ Toa, tôi đỡ cô.”
Lúc này có người hỏi: “Chẳng phải Từ Toa không sao à? Sao cũng đi?”
Giang Phong: “Khả năng cô ấy bị căng cơ rồi.”
Cuối cùng vẫn có người đi, Phương Vệ Quốc nhanh chóng liên hệ xe bò trong thôn, Giang Phong nghiêng đầu nói nhỏ với Từ Sơn: “Anh ở lại chỗ tôi.”
Từ Sơn nhìn Giang Phong đưa mắt ra hiệu, hiểu rõ.
Tuy rằng chỉ là một trận động đất rất nhỏ, nếu bị thương thì đều rất nhẹ, tuy vậy người đến khám vẫn không ít, trạm xá công xã cũng khá đông. Nhưng có lẽ có Giang Phong ở đó nên Từ Toa chụp x quang rất suôn sẻ.
Không có gãy xương, nhưng bị giãn cơ, phải tĩnh dưỡng.
Xác thực không nghiêm trọng, chỉ là bị thương nhẹ.
Từ Toa nhân lúc không có ai, nhỏ giọng hỏi: “Chỗ anh thật sự hết thuốc hay là giả vờ hết thuốc vậy?”
Trên đường, Từ Toa cũng nghe được nhiều chuyện, bổ sung đầy đủ lượng tin tức xảy ra lúc mình chưa đến nơi.
Quả nhiên, cô đoán không sai, mấy người này thật đúng là như vậy.
Giang Phong: “Thuốc từ trạm xá công xã phát đã không còn, thuốc hái trên núi vẫn còn. Thuốc cô cho tôi trong đó cũng có thuốc giảm sưng.”
Lông mi anh rung động, giọng nói không có bất an: “Nhưng, tại sao tôi phải đưa họ dùng?”
Giang Phong bình tĩnh: “Bọn họ không có ai bị thương nặng, tôi đã nhìn qua đều là bị xây xát nhỏ. Chẳng qua muốn nắm lấy chuyện tôi không ở trạm xá để tôi trị bệnh miễn phí cho họ thôi! Nói không chừng, tôi cho họ thuốc họ lập tức cất đi không dùng để dành lần sau dùng đấy. Tôi cần gì lãng phí đồ của mình, về sau thật sự gặp bệnh phải làm sao đây? Hơn nữa, với bộ dạng chiếm hời chưa đủ của bọn họ, nếu tôi không biểu hiện chút gì bọn họ còn cho rằng tôi đây dễ ức hiếp. Tôi không thể trực tiếp làm gì họ nhưng không trị bệnh cho họ, chắc cũng được chứ?”
Từ Toa gật đầu: “Anh làm không sai.”
Cô không cảm thấy Giang Phong có vấn đề gì.
Không phải làm bác sĩ là vô tư cống hiến hết mình, đối với những kẻ dốt đặc vô sỉ không hiểu lý lẽ căn bản không cần quá khách sáo.
Nhận được sự tán đồng của Từ Toa, Giang Phong cười, anh nói: “Còn nữa, tôi cũng sợ đưa thuốc giảm sưng cho bọn họ sẽ dẫn đến rắc rối. Thuốc không phải phân phát từ bệnh viện, đều là cô cho tôi nên vẫn nên cẩn thận đôi chút.”
Từ Toa nhanh chóng gật đầu.
Nhắc đến cẩn thận, cô thấp giọng: “Giỏ trúc của tôi làm mất trên núi rồi, bên trong có không ít đồ không thể cho người ta biết, anh còn nhớ lúc đó giỏ trúc đặt ở đâu không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận