Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 747. Về quê 1

Chương 747. Về quê 1
Chương 747: Về quê 1
“Cô cậu trông còn có thể diện hơn thanh niên trí thức về quê năm đó.”
Giang Phong vừa cười vừa đáp: “Chúng cháu cũng không phải thanh niên trí thức, đúng rồi, bây giờ trí thức đã bắt đầu về thành chưa ạ?”
Nhắc đến chuyện này, khóe miệng của tài xế xe ba bánh xệ xuống, gần như là cười lạnh: “Đều là một đám khinh người cả.”
Giang Phong vừa nghe được lời này, cũng đoán được ít nhiều, thanh niên trí thức về thành phố khiến bao nhiêu gia đình sụp đổ.
Trước đây ít nhiều mọi người đều có chút thành kiến với những thanh niên trí thức, đó là vì thanh niên trí thức không làm việc được. Mà bây giờ thì lại khác, bây giờ là bởi vì nhân phẩm phế vật. Đương nhiên trong quần thể nào cũng đều có người tốt người xấu. Nhưng phần lớn người ta vẫn sẽ quên mất người tốt mà chỉ nhớ người xấu.
Đây là bản năng của con người.
“Cậu cũng không biết đâu, từ lúc sắp về thành phố, bao nhiêu đứa trẻ đều không có mẹ có cha. Hai ba năm trước, thôn nào cũng ầm ĩ kinh khủng. Mấy năm nay người nên đi cũng đi rồi, cũng yên tĩnh hẳn rồi, nhưng bao nhiêu gia đình đều khổ sở hẳn đi.”
Giang Phong: “Đáng thương nhất vẫn là trẻ con.”
“Ai nói không phải chứ.”
Dọc đường đi này, ngược lại Giang Phong không nhàn rỗi đáp lời lái xe, anh hỏi một vài sự thay đổi ở bên này, so với Thâm Quyến mỗi ngày đều thay đổi. Sự phát triển ở bên này thật sự chậm hơn không ít, một quầy hàng nhỏ vỉa hè ở trong huyện cũng đáng nhắc tới.
Xe ba bánh vào thôn, mấy đứa trẻ nghịch ngợm trong thôn đang chạy đi chơi, lập tức dừng lại, người nào cũng nhìn về phía bọn họ, hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”
Đứa trẻ đầu tiên trông khoảng năm sáu tuổi, vẫn là một đứa bé con.
Thím cả Hà nghe được tiếng động bên này, lập tức tò mò nhìn qua, sau đó phát ra tiếng hét như gà kêu: “Á á á á!”
Bà ta kêu lên đầy kinh hoàng: “Từ Toa về rồi.”
Từ Toa bị bà ta chọc cười, cô nói: “Thím cả Hà, thím gọi như thế cứ như thể cháu không phải người tốt ấy.”
Thím cả Hà hét chói tai xong, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Không phải đã lâu quá không nhìn thấy cháu nên vui hay sao? Ồ, sao cháu lại về? Mau mau, đi, thím dẫn cháu qua đó.”
Tầm nhìn của bà ta rơi lên người Tiểu Thủy Thủy và Tiểu Mộc Mộc, hỏi: “Các cháu còn nhớ bà chứ?”
Hỏi xong lại tự vỗ đầu mình, cười: “Cháu xem bà già hồ đồ nhà thím này, khi các cháu đi tới Thâm Quyến học, bọn trẻ mới có một tuổi.”
Bà ta nhìn con người ta chăm lớn, rồi lại nhìn đứa trẻ nhà mình, nói: “Ôi, con nhà cháu nuôi thật tốt quá, béo nần nẫn.”
Bây giờ cũng không có bạn trẻ béo ú nào, hễ cứ béo ú sẽ rất được người yêu thích.
Thím cả Hà hô lên kinh ngạc gọi ra không ít người, Từ Toa còn chưa về đến cửa nhà, đã nhìn thấy mọi người hỏi lung tung: “Từ Toa, sao cháu lại về?”
“Lần này cháu về có thể ở mấy ngày?”
“Cháu nhớ bà ngoại cháu hả? Bà ngoại cháu…”
Còn chưa nói xong đã nhìn thấy bà Từ chạy vù vù tới làm rớt cả giày: “Toa Toa!”
Từ Toa: “Bà ngoại!”
Cùng với tiếng của cô, là hai bạn nhỏ: “Bà cố!”
Ba người sáp lại. Bà Từ bị Từ Toa và hai đứa trẻ xô cho lảo đảo, nhưng lại rất vui vẻ, bà cụ nói: “Con nhóc nhà cháu, sao đột nhiên lại về?”
Từ Toa:” Cháu nhớ bà, nên về thăm bà.”
Bà Từ: “Đứa trẻ nhà cháu, đã lớn thế rồi mà tính vẫn trẻ con.” Nhưng khóe miệng giương lên chứng tỏ bà cụ rất vui vẻ.
Một nhóm người đi rất chậm, nhưng ngược lại tài xế xe ba bánh cũng không oán giận gì, mà còn xem náo nhiệt. Đưa người đến cửa, Giang Phong còn cho thêm một đồng hơn đã định, tài xế sững sờ, còn rất vui vẻ, nhanh chóng cảm ơn.
Giang Phong khách sáo: “Chúng cháu đã làm lỡ thời gian của chú mà.”
Bà Từ nhanh mắt, lập tức nhìn thấy tài xế xe ba bánh, nhanh chóng hỏi: “Ông có chở hàng không?”
Tài xế xe ba bánh: “Hở?”
Bà cụ bảo: “Con trai tôi ở thành phố, tôi muốn gửi cho nó chút cải trắng, thuận tiện thì mang đi.”
Tài xế xe ba bánh không ngờ, còn đang nghĩ một chuyến tới đây này sẽ trống xe, nhưng không ngờ lại nhận được một việc, ông ta lập tức hưng phấn: “Bà nói đi.”
Bà Từ: “Ông không thể tham cải trắng của tôi được đâu đấy.”
Tài xế: “Không có đâu, lúc mới tới nói chuyện, anh bạn trẻ này cũng đã biết nhà tôi ở đồn nào mà…”
Bà Từ nhìn Giang Phong, Giang Phong đáp: “Không sao đâu.”
Ngược lại cũng không phải nói anh biết người này nhiều, mà là thôn bọn họ vừa nhìn đã biết là rất đoàn kết, bây giờ lại không phải vài năm trước không thể ăn cơm, bây giờ lại vì chút cải trắng khiến người tìm tới cửa cũng thật không thích hợp. Nhiều người như vậy đều nhìn thấy cải trắng được ông chở đi, cho nên Giang Phong cảm thấy không có vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận