Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 253. Người thân

Chương 253. Người thân
Chương 253: Người thân
Nhị Dũng: “Ba không…”
Tiểu Thạch Đầu: “Chúng ta cùng ăn đi ba.”
Đứa bé vô cùng nghiêm túc, người làm ba do dự một chút rồi cười nói: “Được, chúng ta cùng nhau ăn.”
Hai ba con cùng nhau chia sẻ bát canh trứng gà tươi ngon, đổ vào quá nhiều nước làm mùi vị đã hơi nhạt đi nhưng đối với bọn họ mà nói, đây là mùi vị khó mà có được. Ba con hai người lại tiếp tục lên đường, hơn bốn ngày mới đến nhà, trước đây thôn bọn họ ít người. Trải qua nhiều năm như vậy, nhân khẩu đã tăng lên nhiều nhưng so với thôn khác vẫn ít hơn rất nhiều.
Từ trên xuống dưới cả thôn mới có mười mấy nhà thôi.
Lúc ba con hai người đi vào thôn đã là hoàng hôn rồi, nhà nhà người người đều đang nấu cơm, Nhị Dũng ôm con trai về nhà, vừa vào đến hàng rào ở sân thì nhìn thấy đứa con gái thứ ba đang cho gà ăn, anh ta gọi:
“Tam Nha ơi.”
Cô bé thắt bím tóc sừng bò, lập tức hét lên: “Ba ơi!”
Vui vẻ lao đến: “Ba, ba về rồi.”
Mỗi lần ba ra ngoài, lúc trở về đều mang cho bọn chúng một cục đường, vì vậy mỗi lần anh ta ra ngoài, mấy đứa nhỏ trong nhà đều giương mắt chờ mong.
Nhị Dũng hạ giọng xuống, đầu ngón tay để ở bên môi rồi xuỵt một tiếng nói: “Con lặng lẽ đi qua nhà bác cả của con ở bên cạnh, gọi người nhà bác ấy đến đây.”
Cô bé lanh lợi gật đầu, chạy vèo vèo qua nhà hàng xóm.
“Ba bọn nhỏ, anh về rồi à!” vợ Nhị Dũng cũng rất vui, cô ta vội vàng đón lấy con trai nói:
“Tiểu Thạch Đầu, con cảm thấy thế nào rồi?”
Tiểu Thạch Đầu nói nhỏ: “Con khỏe rồi.”
Ôm chặt lấy cổ của mẹ, cậu bé vui vẻ nói: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ.”
Vợ Nhị Dũng cũng rất phấn chấn: “Sắc mặt đã tốt hơn so với lúc đi.”
Người làm mẹ chẳng lẽ không biết dáng vẻ của con cái thế nào sao?
Một chút xíu thay đổi cũng biết được.
“Ba bọn nhỏ, Tiểu Thạch Đầu làm sao thế? Lần này anh qua đó, dì út vẫn khỏe chứ?”
Nhị Dũng gật đầu: “Không vấn đề gì đâu em.”
Lúc đang nói chuyện thì thấy Tam Nha dẫn cả nhà Đại Dũng qua.
Thật ra cuộc sống của nhà Đại Dũng tốt hơn so với nhà Nhị Dũng, nhà Nhị Dũng nhiều con mà sức khỏe của Tiểu Thạch Đầu lại không tốt. Chỉ có điều nhà Đại Dũng cũng không phải mạnh quá mức, đàn ông trưởng thành của nhà anh ta ít, cũng giống nhau là không làm việc được. Thêm nữa bình thường cũng giúp đỡ nhà Nhị Dũng cho nên hai nhà đều khó khăn.
“Em hai, có chuyện gì thế?”
Vừa nhìn thì gật đầu: “Ừm, sắc mặt của Tiểu Thạch Đầu trông tốt rồi này.”
Mấy ngày nay Tiểu Thạch Đầu dù đi đường gấp rút nhưng ăn uống tốt, mỗi ngày một trái trứng, còn có thể ăn một bát canh trứng, một cái bánh bao thịt. Vậy thì sắc mặt làm sao mà không tốt được đây? Cậu bé vui vẻ nói:
“Bác cả, cháu đã khỏe rồi.”
“Khỏe rồi là tốt, khỏe rồi là tốt!” Anh ta ngồi lên giường lò nói:
“Bên chỗ dì út thế nào? Em gái họ mất rồi cũng không biết dì út như thế nào.”
Nhị Dũng: “Em thấy dì út vẫn ổn, con gái của nhà em họ đã trở về, chính là Từ Toa ấy. Có con bé ở đó, em thấy tâm trạng của dì út cũng có thể tốt lên nhiều.”
Quan hệ của hai anh em nhà họ với Từ Tú rất tốt.
Thực vậy đấy, Từ Sơn cũng không thể so được.
Nói cho cùng thì lúc nhỏ cùng chơi chung với nhau, sau này lại cùng đi chạy nạn.
Nhưng mà người em trai họ Từ Sơn này, được sinh ra sau khi ở lại thôn Thượng Tiền Tiến, bọn họ không cách nào gặp được, mỗi năm cũng chỉ gặp một hai lần, hai ba lần, thậm chí còn ít hơn nữa cơ.
Vì vậy bọn họ quan tâm Từ Toa vẫn nhiều hơn là quan tâm Từ Sơn.
“Vậy Từ Toa thì thế nào? Lúc con bé còn nhỏ, anh còn đã từng bế nó đấy, con bé mà đã gào khóc thì tiếng khóc vang dội, đã trưởng thành rồi chắc điềm đạm nhỉ?”
Nhị Dũng ngập ngừng một lúc nói: “Em thấy con bé không phải người điềm đạm. Khá giống em gái họ ấy.”
Đại Dũng sáng tỏ: “Ờ ờ ờ, hung dữ sao? Con bé lại không có anh em, dữ một chút cũng tốt.”
Nhị Dũng: “Đúng đó anh.”
Anh ta nói: “À đúng rồi, em gọi nhà anh qua là có đồ muốn chia. Dì út đã đem cho em nhiều đồ lắm. Chúng ta đều có phần.”
Mọi người hiếu kỳ nhìn qua, mà theo động tác tay của Nhị Dũng, thoáng chốc người trong nhà suýt nữa đã trật khớp hàm:
“Cái này, cái này, cái này….”
Đại Dũng cau mày, đập thẳng vào Nhị Dũng: “Sao em có thể lấy nhiều đồ như vậy chứ? Em còn để cho dì út sống nữa không hả?”
Nhị Dũng thật thà chất phác, nói thầm: “Dì út cũng dữ lắm, không đồng ý không được…”
Đại Dũng: “Em đó, chính là người không có lương tâm mà.”
Vợ Đại Dũng đang nhìn đống bột mì, mắt cũng đã đỏ lên: “Đồ này cũng quá tốt rồi.”
Vợ Đại Dũng và vợ Nhị Dũng không nói nên lời.
Hai gia đình bọn họ chưa từng thấy đồ tốt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận