Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 315. Tra hỏi 1

Chương 315. Tra hỏi 1
Chương 315: Tra hỏi 1
Không có triển vọng như vậy khiến trong lòng Trần Quế Hoa khó chịu, rồi cũng hiểu được, người trong nhà không thể đồng ý cho bọn họ ở chung.
Bản thân cô ta hiểu chính mình nhất, cô ta giống như ba mình, lại càng có thể luồn cúi hơn ba mình, cô ta không thể trải qua một đời ở nơi thôn quê như vậy, cô ta nhất định phải vào thị trấn.
Cho nên, cô ta dứt khoát đè chặt tình yêu của mình ở tận đáy lòng
Nhưng không ngờ, anh lại có quan hệ rất tốt với Từ Toa.
Trần Quế Hoa thất thần đứng dậy.
Một cái sững sờ này, lại gặp ngay hai mẹ con nhà họ Hồ…

Tính toán của mẹ con nhà họ Hồ khiến Trần Quế Hoa cực kỳ tức giận. Điều khiến cô ta càng tức hơn chính là sự đê tiện thấp thoáng gần như trào ra từ trong miệng bọn họ.
Trong nháy mắt này, Giang Phong và Từ Toa bị cô ta ném ở sau đầu, trong đầu cô ta chỉ toàn là nụ cười gian trá của ha mẹ con này. Trần Quế Hoa tức đến run người, cô ta ngồi xổm trong bãi cỏ, mãi cho đến khi hai người này đi xa rồi, cô ta mới đứng dậy, nhìn bóng dáng của bọn họ mà tràn đầy sự thù hận.
Nếu bọn họ muốn tính kế cô ta, vậy cũng đừng trách cô ta không khách sáo.
Mỗi người một hướng đều có suy nghĩ của riêng mình. Từ Toa đi tới tiệm cắt tóc để cắt tóc, rồi lại tới bưu cục, mỗi tháng cô đều sẽ tới đây, trong bưu cục đều biết cô. Quả nhiên Từ Toa nhận được tiền gửi tháng này của mình, nhưng ngược lại cũng khiến cô ngạc nhiên, vì tháng này, tiền gửi của cô lại nhiều hơn.
Thường thì đều là ba mươi đồng, cô có hai mươi lăm, còn năm đồng là tiền dưỡng lão của bà cô. Nhưng tháng này, Từ Toa nhận được đến một trăm đồng.
Cô rất hoài nghi, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng hỏi người ở bưu cục người ta. Dù sao hỏi người ta, người ta cũng không biết. Ngược lại ông anh ở bưu cục bảo: “Tháng này ba em gửi nhiều thật đấy.”
Từ Toa vò đầu, đáp: “Đúng vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.”
“Ba em cũng tốt với em thật đó.” Ông anh ở bưu cục vô cùng ngưỡng mộ. Một tháng tiền lương của bọn họ mới có bốn mươi đồng thôi, đây còn là tiền lương cao ở địa phương bọn họ rồi đấy.
Từ Toa vâng một tiếng, cầm tiền đi ra ngoài.
Lần này qua đây, ngược lại cô cũng không muốn mua gì cả, dù sao trong giỏ trúc của cô cũng đầy ắp rồi.
Thực ra Từ Toa không cần mua gì ở bên này, cô thường xuyên tới đây, cũng là để đồ của mình có nguồn gốc một cách quang minh chính đại mà thôi. Nhưng nguồn gốc này cũng không cần thiết lần nào cũng phải phơi bày ra. Cô ngồi ở cửa bưu cục đợi Giang Phong đi chợ đen.
Chỉ có điều đợi một lúc cũng không thấy người đâu, Từ Toa có hơi nôn nóng, nhưng nếu kêu cô đi tới chợ đen, lại là chuyện không có khả năng.
Cho dù là không lấy thứ gì đi chăng nữa, nhưng Từ Toa cũng không quen biết nơi đó, càng không cần nói cô còn mang đồ bên người. Nếu như bị giữ lại coi thành đầu cơ trục lợi, vậy sẽ mất được nhiều hơn mất. Từ Toa ngồi ở nơi đó, bàn chân nhỏ giậm đất, vô cùng sốt ruột.
“Từ Toa, sao cháu lại ngồi ở đây?”
Từ Toa nhìn qua, chỉ thấy chính là phó trấn Du, cô lập tức đứng dậy, đáp: “Dì Du, sao dì lại ở đây?”
Phó trấn Du thở dài, đáp: “Còn không phải vì công xã kết hợp với các bộ phận cùng nhau đi bắt kẻ đầu cơ trục lợi ở chợ đen sao, dì phụ trách con đường ở bên này.”
Từ Toa kinh ngạc nhìn phó trấn Du: “Đầu cơ trục lợi?”
Phó trấn Du: “Còn không phải sao? Người công xã không đủ dùng, nên bọn dì đều tản ra hết!”
Ngược lại bà ấy cũng không gạt Từ Toa, không phải vì con người bà ấy không cảnh giác cho lắm, mà là bà mới từ bên chợ đen đó qua đây, cho dù Từ Toa muốn đi, cũng chỉ có thể đi từ hướng ngược lại với hướng vừa vặn gặp bà ấy.
Cho nên tuyệt đối sẽ không có chuyện cô chạy ra từ chợ đen.
Thêm điều nữa, Từ Toa thậm chí còn không đi về bên đó, cô ngồi ở cửa bưu cục, mười phần thì đến tám, chín phần là đợi người.
“Sao cháu lại ở đây?”
Từ Toa đáp: “Cháu đang đợi người.”
Cô gần như nói mà không hề suy nghĩ: “Cháu và bác sĩ thôn ở đại đội chúng cháu cùng nhau qua đây, anh ấy tới bệnh viện còn cháu tới bưu cục.”
Cô lẩm bẩm: “Anh ấy chậm quá.” Chỉ mong, người này đừng bị bắt mất!
Từ Toa có hơi lo lắng, nhưng lại cố hết sức không thể hiện ra ngoài, cô nhẹ giọng rì rầm một tiếng, nói: “Lề mề.”
Phó trấn Du cười thành tiếng, bảo: “Con nhóc này, vậy trưa nay tới nhà dì ăn cơm đi, buổi trưa dì tới tiệm cơm quốc doanh mua thịt kho tàu cho.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận