Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 252. Cảm động

Chương 252. Cảm động
Chương 252: Cảm động
Chỉ là vừa mở gói thức ăn ra, anh ta ngược lại đã rất sững sờ.
“Cái này…”
Tiểu Thạch Đầu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, giọng nói nhỏ run rẩy vì vui sướng: “Ba ơi, là bánh bao, là bánh bao. Ba! Còn có cả bánh màn thầu lớn nữa!”
Mắt cậu hai trong phút chốc lại ửng đỏ, nhưng đã nhanh chóng lau đi, nói: “Ừ, là bánh bao.”
Anh ta đổ nước nóng vào trong thứ đồ trông có vẻ là khối vuông.
Thật ra cái khối vuông nhỏ trong lời bọn họ chính là bánh bao súp loại lớn, Từ Toa đều đã xé hết bao bì bên ngoài, cực chẳng đã biến thành từng khối vuông nhỏ. Bọn họ không biết bánh bao súp hay không súp gì đó, dù sao nó là hình vuông thì gọi là khối vuông đi.
Tiểu Thạch Đầu mở to mắt ra, đang hiếu kỳ nhìn bát súp lớn.
“Ba, đây không phải là của nhà chúng ta.” Cậu bé nói nhỏ.
Cậu hai, tên cũng là Nhị Dũng, Nhị Dũng gật đầu: “Cái này là lấy của nhà bà dì con đó.”
Thật ra lúc hai cha con đến cũng đã mang theo một cái bát của nhà, trên đường đi có thể xin một ít nước nóng để ngâm bánh ngô. Chỉ có điều tối hôm qua bị bà Từ nhìn thấy cái bát này, bà cụ nhớ đến trong nhà còn một đống bát bỏ đi, đưa cho cậu hai mang đi hết.
Tuy rằng bát của nhà bọn họ dùng trước kia cũng đã sứt mẻ, không phải là bát đĩa trơn láng gì, không thể so với đồ đang dùng trong nhà bây giờ. Nhưng có được mấy cái bát này với cậu hai vẫn là khác nhau một trời một vực.
Những đồ kia của nhà bọn họ, lướt qua vẫn có thể nhìn ra là đồ mà gia đình phổ thông có thể dùng, đều là đồ sứt mẻ nhỏ. Cậu hai cầm cái bát kia, giống như ăn xin.
Cậu hai vô cùng xấu hổ hổ thẹn, bản thân mình không thể hiếu thuận với bề trên, ngược lại còn phải để bề trên giúp đỡ. Thật ra anh ta không nên lấy nhưng mà cuộc sống đã quá khổ.
Anh ta cuối cùng cũng không nói lại dì út.
Dì út nói: “Ba mẹ của các cháu đều đã mất, trong tất cả họ hàng cũng chỉ có một người dì là dì đây, dì xem các cháu là con trai. Các cháu cũng coi dì là mẹ. Người làm mẹ cho con mình ít đồ mà còn phải tính toán hả? Hơn nữa cũng chẳng phải món đồ gì tốt, là đồ mà bây giờ nhà dì không dùng nữa.”
Cậu hai đang chìm đắm trong suy nghĩ thì nghe tiếng Tiểu Thạch Đầu ngạc nhiên: “Ba ơi, ba xem kìa, ba nhìn nó biến hóa kìa.”
Cậu hai cúi đầu nhìn thấy khối vuông nhỏ trong bát lớn đã bung ra rồi tiêu tan đi, biến thành một bát canh trứng gà. Bên trên còn có một ít rong biển, món đồ thần kì như này quả thật làm người ta cảm thấy không thể tin được.
Cậu hai: “Ừ, đợi một lúc thì có thể ăn rồi.”
Ban đầu anh ta không hiểu canh trứng gà là cái gì, bây giờ mới hiểu, hóa ra là nói cái này.
Anh ta lấy một cái bánh bao ra nói: “Nào, cho con.”
Tiểu Thạch Đầu nhận bánh bao, căn một miếng, ngẩng đầu: “Ba ơi, là thịt, là thịt đó! Bánh bao thịt!”
Cậu hai nhận ra được đây là thịt heo và bắp cải băm, chẳng trách tối qua hình như nghe thấy tiếng băm rau, thì ra là vì làm bánh bao cho anh ta. Anh ta cũng đã từng học lớp xóa mù chữ, đếm thử thì tổng cộng có mười cái bánh bao nhưng mà một cái rất lớn, anh ta là một người đàn ông to lớn, mà kích thước bánh còn lớn hơn một vòng so với nắm tay của anh ta đó.
Mười cái màn thầu lớn không thua gì bánh bao, còn có mười cái bánh ngô. Trứng gà luộc cũng có năm trứng.
Những món đồ này so với lúc họ đến thì phong phú hơn rất rất nhiều, cũng đủ cho họ ăn cả đoạn đường về nhà.
Tiểu Thạch Đầu gặm bánh bao thịt nói: “Bà dì tốt bụng.”
Cậu hai gật đầu nói: “Đúng vậy, bà dì của con tốt bụng, bà cho chúng ta nhiều đồ như vậy cũng không biết tiếp theo phải tiết kiệm thành dạng gì nữa đây. Là ba không có tiền đồ, còn phải để bọn họ giúp đỡ. Tiểu Thạch Đầu lớn lên phải nhớ bà dì tốt bụng, còn phải nhớ chú thím họ, còn có chị họ Từ Toa tốt bụng của con nhé.”
Tiểu Thạch Đầu mù mà mù mờ gật đầu, Nhị Dũng cầm một cái bánh ngô lên, bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Bánh ngô này của nhà bà dì được xay cực kì kỹ, không giống với nhà người khác.
Ngon quá!
Nhị Dũng đã hạ quyết tâm, có thể ăn ít bao nhiêu thì ăn ít bấy nhiêu, cầm mấy món dư lại về còn có thể để vợ và mấy đứa con khác cải thiện cuộc sống một chút.
“Ba ơi, sao ba không ăn bánh bao thịt?”
Nhị Dũng: “Ba không thích ăn đâu!”
Tiểu Thạch Đầu mờ mịt mà nhìn ba của cậu bé, không hiểu tại sao ba cậu bé không thích ăn? Cái này siêu ngon mà!
Nhị Dũng: “Canh này chắc là có thể ăn rồi, con nếm thử đi.”
Tiểu Thạch Đầu: “Ba cũng ăn đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận