Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 194. Hôn sự

Chương 194. Hôn sự
Chương 194: Hôn sự
Từ Toa ở trong thôn vẫn chưa tìm ra nguồn gốc tin đồn, đành lặng lẽ đi đến bờ ruộng.
“Bà ơi!”
Cô ngoan ngoãn: “Cháu đến đưa nước cho bà.”
Bà Từ rất vui vẻ, nói: “Con bé này, còn biết đau lòng cho người khác đấy.”
Từ Toa cười ha ha, kéo bà cô đi uống nước, nhỏ tiếng hỏi: “Bà ơi, trong thôn làm sao vậy? Trên đường đến đây, cháu thấy mọi người đều rất kỳ quái.”
Bà Từ thấp giọng đáp: “Trong thôn có người nói, tối qua ma quỷ lại lộng hành...”
Từ Toa: “!!!”
Cô chớp đôi mắt to, hỏi lại: “... Lại?”
Bà Từ gật đầu, nói khẽ: “Mọi người đều nói, tối qua hình như lại nghe thấy động tĩnh nhưng không nghe nói có ai nhìn thấy...” Bà Từ sợ dọa đến cháu ngoại, bổ sung: “Thực ra cũng do mọi người nghi thần nghi quỷ, đều là chuyện không căn cứ. Không biết có mấy phần thật.”
Từ Toa sâu xa gật đầu, “ồ” dài một tiếng, cô nói: “Thì ra là như vậy.”
Xem ra, sự việc bánh trôi nước hai nhà đó không có nói ra.
Nhưng mà cũng không có gì bất ngờ.
Nếu như nhà bọn họ có được đồ cũng sẽ không nói ra.
Từ Toa biết không xảy ra sơ suất gì nên yên tâm. Đợi bà ngoại uống nước xong lại lần lượt đưa nước cho mợ và cậu. Mắt thấy một cục than tròn thân hình nhỏ bé bẩn thỉu ngồi trên bờ ruộng, cô bế em họ lên thấy run run đành thả xuống, nói: “Nữu Tể, không phải mới chỉ buổi sáng thôi ư? Sao em lại dơ thế này?”
Nữu Tể chớp chớp mắt, trong rất vô tội.
Từ Toa: “Chị phải trở về, em có muốn theo chị về nhà không?”
Nữu Tể lập tức nắm lấy tay áo Từ Toa, Từ Toa: “Nói chuyện, không được dùng động tác, chị không hiểu!”
Nữu Tể: “Theo!”
Từ Toa gật đầu, chỉ trán cô bé, nói: “Vì thế, em nghĩ cái gì thì phải nói ra, em không nói ai mà biết.”
Nữu Tể nghiêng đầu, mở miệng càng rõ: “Theo, chị, đi.”
Từ Toa: “Ừ, như vậy mới đúng. Chị bế em không nổi đâu.”
Cô dắt Nữu Tể, nói: “Cậu, cháu dẫn Nữu Tể về nhé.”
Từ Sơn: “Được.”
Tiểu Nữu Tể lập tức đặt tay nhỏ vào trong lòng bàn tay Từ Toa, bước lớn bước nhỏ lộc cộc đi theo Từ Toa.
Vài người làm việc chung thấy thế đều rất ngưỡng mộ: “Cháu gái anh thật đúng là tốt bụng!”
Ai mà không biết, Từ Toa kiếm nhiều tiền còn có trợ cấp! Đây chính là “tiểu phú bà” đấy.
“Haiz, đúng rồi, cháu gái nhà anh đã 16 tuổi phải không? Tuổi này có thể đi xem mắt được rồi đấy? Nhà anh muốn tìm người như thế nào? Anh thấy thằng cháu tôi thế nào? Thằng nhóc đó là người có năng lực làm rất được việc đấy, thế nào? Hời cho nhà anh rồi, anh nói một câu xem nào?”
Từ Sơn nhìn vẻ mặt “nhà anh có lời rồi” của người đàn ông kia, thật đúng là một lời khó nói hết, rất muốn cười ha ha vào mặt anh ta.
Từ Sơn bình tĩnh đáp: “Chuyện hôn sự của cháu gái tôi, trừ mẹ tôi ra người khác đừng hòng nhúng tay. Anh rể tôi cũng không được.”
Người này vẫn còn muốn níu kéo: “Mẹ anh dễ nói chuyện như vậy còn không phải anh nói là xong sao? Hơn nữa anh là đàn ông, còn là chủ của gia đình...”
Từ Sơn cười ha ha ra tiếng: “Mặc kệ có bao lớn thì tôi cũng là con trai của mẹ tôi. Xem như mẹ tôi dễ nói chuyện tôi cũng không thể làm chủ bà ấy. Có ai là con trai mà đi nói ba mẹ? Tôi không phải là người không biết chừng mực.”
Hơn nữa, mấy người ngốc nghếch này vốn không biết mẹ già anh ta hung dữ cỡ nào!
Dễ nói chuyện?
Hahaha!
Không phải anh nói dóc đấy chứ!
Chỉ cần mẹ anh ta ra tay, e rằng chẳng những bán anh đi, anh còn giúp bà ấy đếm tiền nữa đấy.
Anh ta nói thêm: “Lại nói, mẹ tôi dù hiền lành thì cũng tùy chuyện, ai mà chẳng có giới hạn của bản thân? Nếu có người dám đánh chủ ý lên người Từ Toa, mẹ tôi có thể nổi điên! Dù mẹ tôi không nổi điên, vợ tôi cũng sẽ nổi điên. Các người không hiểu đâu.”
Các nam đồng chí: “???”
Chuyện này liên quan gì đến vợ anh?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Bên kia, không biết Cổ Đại Mai cãi cọ với ai đang làm ầm lên, lớn giọng gào thét: “Đồ không biết xẩu hổ, cũng không soi gương xem mình là dáng vẻ gì, còn dám đánh chủ ý lên Từ Toa nhà chúng tôi? Tôi thấy cô chính là chán sống rồi! Con trai cô vừa lười lại lôi thôi, cũng xứng với Từ Toa nhà chúng tôi ư? Tôi còn nghe thấy cô nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ nhổ sạch răng cô, tôi nghe cô cái rắm!”
Nam đồng chí bên đây: “...”
Cổ Đại Mai: “Nhà cô là thứ xui xẻo lọt hố xí, còn cảm thấy nhà tôi ít người? Con mẹ nó tôi nói cho cô biết, nhà mẹ tôi có một đám anh chị em đấy! Còn về anh em họ thì có hơn 20 người. Cô có tin cả nhà tôi quật hết mồ mả tổ tiên nhà cô lên không?”
Cổ Đại Mai chống nạnh, giống như bà chằn dữ dằn nhất.
Không phải giống như mà chính là bà chằn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận