Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 493. Cãi nhau

Chương 493. Cãi nhau
Cảm ơn bạn thamvannguyet đã gửi kim phiếu ủng hộ tinh thần cho team ^^
Chương 493: Cãi nhau
“Đánh người ta thì thôi đi, lại còn đến đây ức hiếp họ nữa.”
“Người nhà lãnh đạo mà hống hách quá vậy.”
“Cùng là con người mà khác nhau quá.”
Khương Hồng giậm chân: “Liên quan gì đến mấy người!”
Ánh mắt mọi người nhìn bà ta càng thêm tế nhị, trong đó có một bà cô nói: “Không liên quan đến chúng tôi thì chúng tôi không được phép chướng mắt à? Mấy cô hay quá nhỉ! Đã đánh người ta nhập viện rồi, giờ còn đến đây kiếm chuyện. Sao? Ông trời thứ nhất thì các người thứ hai à?”
“Không, có khi cô ta nghĩ ông trời số một, thổ địa số hai, còn cô ta số ba đấy.”
“Hừ!”
Chị cả Chu thấy tình hình ngày càng tệ nên kéo Khương Hồng lại, bà ta cảm thấy đáng ra không nên dẫn Khương Hồng theo, biết ngay ả ta chỉ chuốc thêm phiền phức cho mình mà, nếu là một mình bà ta, chưa biết chừng đã giải quyết ổn thỏa việc này xong lâu rồi. Không nghĩ sự việc lại càng ngày càng thêm rắc rối.
Bà ta miễn cưỡng cười, nói: “Từ Toa, cháu chăm sóc bà nhé, bác đi trước đây.”
Từ Toa trợn ngược mắt, hoàn toàn mặc kệ bà ta.
Chị cả Chu tỏ vẻ ngại ngùng, hổ thẹn, nói: “Nếu có chuyện...”
Từ Toa nổi đóa: “Nếu có chuyện, tôi sẽ bắt bác đền mạng!”
Chị cả Chu khựng lại.
“Mấy người mau đi đi, còn muốn ở lại xem người ta không sao thì lại ra tay nữa à?”
“Chẳng trách lại đẻ ra một thằng con trai không ra gì, mẹ nó cũng không phải loại tốt đẹp gì.”
“Đâu chỉ mỗi mẹ không phải loại tốt đẹp đâu, bác cũng thế.”
Tuy đây là bệnh viện quân y nhưng cũng có không ít người nhà của các liên đội khác, hơn nữa đông người như vậy thì cũng không thể quen biết được hết. Mọi người cũng không biết chị cả Chu và Khương Hồng là ai nên hiển nhiên sẽ không quan tâm đến chồng của bọn họ. Hết người này đến người kia nói những lời ngày càng khó nghe hơn.
Từ trước đến nay, chị cả Chu đều được người ta lễ nghĩa, chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như này, nhất thời mặt mày đỏ au, không chịu nổi nên đã kéo Khương Hồng vội vàng rời đi. Hai người vừa ra ngoài, Khương Hồng nói: “Chị, chị không được thoái thác chuyện này đâu, chúng ta phải chia đôi tiền viện phí và tiền thuốc. Chuyện hôm nay là chuyện của chị.”
Chị cả Chu chết lặng, không dám tin Khương Hồng lại nói ra những lời này, bà ta nổi giận: “Hay cho cái con lòng lang dạ sói như mày, hôm nay tao đến đây là vì ai?”
Khương Hồng thẳng thừng nói: “Chị có vì ai thì cũng không được ra tay, chị nhìn chị đi, gây chuyện rồi chứ gì? Bà ta đang yên ổn, bây giờ thành ra như vậy là do chị.”
Chị cả Chu: “Mày!”
Khương Hồng tiếp tục nói: “Với lại chị cũng đâu có vì em đâu, chị là vì em trai của chị. Chuyện này phải rạch ròi, nhà chúng em không thể bỏ tiền thay cho chị được, gia đình em cũng khó khăn lắm!”
“Bốp!” Chị cả Chu cuối cùng không nhịn được nữa, thẳng tay tát một cái.
Khương Hồng trợn tròn mắt: “Chị đánh tôi? Sao chị lại đánh tôi?” Bà ta gào một tiếng rồi xông lên, tóm lấy tóc của chị cả Chu: “Chị dựa vào đâu mà đánh tôi!”
Cả hai người còn chưa ra khỏi bệnh viện nhưng lại vì tiền viện phí mà xảy ra ẩu đả, còn bà Từ đang ở trong phòng lúc này đã dần tỉnh lại, giọng bà rất nhỏ: “Đầu, đầu của tôi...”
“Bà cẩn thận nhé.”
Bà Từ “ừm” một tiếng thật nhẹ rồi nói: “Tôi lại chuốc thêm phiền phức cho mọi người rồi.”
“Bác có gây phiền phức gì đâu. Bác như thế này là tốt lắm rồi, đổi lại là người khác thì sớm đã tát mấy người đó bay ra ngoài rồi. Đúng là mất mặt.”
“Mọi người xem bên ngoài kìa... Bọn họ sao lại đánh nhau rồi?”
Mọi người đứng bên cửa sổ xem đến nỗi ngơ ngác. Chẳng phải khi nãy hai người này còn là một hội ư? Chưa được bao lâu đã lao vào đánh nhau rồi.
Bà Từ lắc đầu nói: “Quá sức tệ.”
Từ Toa ngồi bên giường, nói thầm: “Bà, bà thấy sao rồi?”
Bà Từ nhìn biểu cảm lo lắng và đôi mắt đỏ hoe của Từ Toa, nhân lúc người bên cạnh không để ý, bà cụ đã nháy mắt với cô.
Từ Toa: “???”
Lại giả vờ?
Nội tâm bà Từ cảm thán, Từ Toa nhà bà còn ngây thơ lắm, vậy mà cũng nhìn không ra? Quả nhiên làm chuyện này phải để Từ Sơn ra tay, bảo đảm sẽ hoàn thành đâu vào đó.
Từ Toa hạ giọng xuống rất thấp: “Sao bà còn lôi mánh cũ ra chứ? Làm cháu sợ muốn chết.”
Bà Từ thẳng thừng nói: “Thủ đoạn không nằm ở lão luyện và cách dùng mà nằm ở hiệu quả thực tế. Nếu có ích thì sao lại không dùng?”
Hơn nữa, hiệu quả nhân đôi sẽ càng khiến người ta bất ngờ hơn. Bà Từ đoán rất đúng, một khi đã gây chuyện thì phải làm cho lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận