Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 89. Thanh niên trí thức 2

Chương 89. Thanh niên trí thức 2
Chương 89: Thanh niên trí thức 2
Dù sao thì mấy thanh niên trí thức này cũng chẳng thể làm gì, những người dễ nhìn không biết làm, những người không ưa nhìn cũng không biết làm, đại đội trưởng vẫn cảm thấy vế trước tốt hơn một chút, cùng lắm thì, ngắm cảnh đẹp vẫn tốt hơn một chút.
Chỉ có điều, tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng dưới mấy lời chỉ trích của cô nhóc kia, sắc mặt ông ta cũng không dễ nhìn chút nào nữa.
Bọn họ cảm thấy phiền phức nhất chính là những kẻ đã không làm được việc lại còn suốt ngày kêu la.
“Những người không chê bẩn thì lên xe, người chê bẩn thì cứ đi theo sau, đường cũng không phải xa lắm.”
Sắc mặt ông ta lạnh nhạt đi không ít, bình tĩnh dặn dò thêm vài câu, lập tức nói: “Nhanh lên một chút, buổi tối còn phải về nhà ăn cơm nữa.”
Mấy thanh niên trí thức ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, có một nữ đồng chí lập tức trèo lên xe, cô ta nói: “Tôi ngồi xe vậy.”
Một nữ đồng chí khác kéo theo cô gái mặc váy đỏ khuyên nhủ: “Chúng ta cũng lên xe thôi, tuy rằng nói đường cũng không xa, nhưng mà chúng ta ngồi xe, cũng có thể nhanh hơn một chút. Sớm một chút đến đó, cũng có thể nghỉ ngơi sớm hơn. Cô nói xem có đúng hay không?”
Cũng chẳng hiểu cái cô váy đỏ kia có tính cách kiểu gì, nghe nói thế thì cười lạnh đáp: “Câu này nói vậy là không đúng rồi, cũng chỉ có mỗi cái xe bò thôi mà, có nhanh thì cũng nhanh được bao nhiêu cơ chứ? Tính ra chắc cũng chẳng khác chúng ta đi bộ là bao nhiêu.”
Vừa nói tới đây, cô ta càng thêm kiên định: “Tôi muốn đi bộ về.”
Nữ đồng chí kia không khuyên nhủ được cô gái váy đỏ, đành nói: “Vậy, tôi với cô cùng nhau đi bộ.”
“Tôi cũng đi bộ với cô.”
“Tôi cũng vậy.”
Đến cuối cùng, trong tám người thanh niên trí thức cũng chỉ có một nữ hai nam ngồi lên xe bò.
Còn lại ba nam hai nữ kia quyết định đi bộ, Từ Toa cũng nhìn ra, trong số ba nam đồng chí quyết định đi bộ kia, hình như đều có chút ý đồ với với cô gái mặc váy đỏ. Chẳng qua trong năm người này, vậy mà lại không bao gồm Chu Bảo Ngọc. Chu Bảo Ngọc vẫn ngồi lên xe bò.
Đại khái là lúc nhìn thấy Chu Bảo Ngọc lên xe, cô gái váy đỏ kia vậy mà lại khẽ cắn môi, vẻ mặt có chút tủi thân.
Ồ, hình như cô gái váy đỏ kia có ý tứ với Chu Bảo Ngọc.
Từ Toa cảm thấy bản thân quả thực giỏi quan sát.
Cô gái váy đỏ vô cùng tức giận, hừ một tiếng: “Tóm lại tôi sẽ đi bộ.”
Cô ta muốn đi bộ, đại đội trưởng còn vui mừng không kịp đấy.
Vốn dĩ mấy người bọn họ đều lên xe, cộng thêm hành lý của đám người này, như thế xe bò sẽ không chịu được mười người cộng thêm hành lý, tính cả chú Ngưu đánh xe thì là mười một người, phải chen lấn với nhau, nói gì thì nói, nhất định sẽ không thoải mái, nhưng hiện tại thì khác.
Trên xe mới chỉ có năm người, tính cả chú Ngưu đánh xe bò nữa là sáu người, cho dù có bỏ thêm hành lý đi chăng nữa thì vẫn rất nhẹ nhàng.
Đại đội trưởng ra lệnh: “Xuất phát.”
Chiếc xe bò rất nhanh phi ra khỏi cổng, mấy người đều đi theo hai bên xe, cố gắng không bị rơi lại phía sau.
Từ Toa mở to mắt nhìn mấy người lựa chọn đi bộ kia, trong lòng thầm nghĩ mấy con người này cũng thật đơn thuần, chờ bọn họ đi rồi sẽ biết, một tiếng đồng hồ này cũng chẳng phải dễ dàng gì. Đường ở đây cũng chẳng bằng phẳng giống như ở thành phố. Đường núi đều gập ghềnh khó đi cả, lúc xuống dốc thì dưới chân toàn là đá, lúc lên dốc thì lại tốn sức. Vì thế cho dù là một giờ cũng rất mệt mỏi.
Xe bò nhanh chóng chạy về phía đại đội Thượng Tiền Tiến, Chu Bảo Ngọc là một người khôn khéo, chủ động nói chuyện với đại đội trưởng, anh ta hiếu kỳ nhìn về phía Từ Toa, hỏi: “Cô gái này là…”
Đại đội trưởng nãy giờ vẫn không giới thiệu, Từ Toa cũng chẳng mở miệng, nhưng mà bọn họ sao lại không hiếu kì cơ chứ?
Trước mặt cô là gói hàng và gùi trúc, lẽ nào cũng là thanh niên trí thức?
Thế nhưng sao thanh niên trí thức này lại tới sớm như vậy?
Không chỉ riêng Chu Bảo Ngọc có suy nghĩ này, mà những người khác cũng có. Cũng chính vì coi Từ Toa là thanh niên trí thức, cho nên những người khác căn bản đều không chủ động nói chuyện với Từ Toa, bọn họ đi cùng nhau sẽ đoàn kết hơn. Từ Toa một mình đến đây trước, nói không chừng là có cửa sau gì đó, trong lòng bọn họ có chút không vui.
Từ Toa làm sao mà biết được, mấy người này lại có đầu óc tưởng tượng tới vậy.
Rõ ràng là một đoạn kịch chỉ kéo dài có một tập, vậy mà đầu óc họ có thể nghĩ ra thành bộ phim khiến người ta khó quên dài tới cả trăm tập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận