Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 737. Cuộc sống bận rộn 7

Chương 737. Cuộc sống bận rộn 7
Chương 737: Cuộc sống bận rộn 7
Các em hiểu, mẹ là vì muốn tốt cho các em. Phần lớn các cô gái nhỏ đều không có cơ hội đi học này. Các em có thể trải qua cuộc sống như hiện tại, hoàn toàn là vì mẹ các em có năng lực! Tuy rằng mấy năm này đã sống tốt hơn, nhưng các cô gái nhỏ đều nhớ những khó khăn năm đó, cho nên đều vô cùng cố gắng.
“Mẹ ơi, đây là gì thế?”
“Ồ, đây là quà mà lãnh đạo của bọn mẹ mang về từ nước ngoài, mẹ vẫn chưa mở ra. Cái túi còn lại là kẹo cao lương mà mẹ mua, các con mỗi đứa một cái, đừng ăn nhiều thêm…”
“Vâng!”
Chị cả Vương nhìn gương mặt tươi cười của các con, cũng nở nụ cười theo.
Nhà xưởng của bọn họ thật sự rất tốt, nếu không có nhà xưởng của bọn họ, cô ta tuyệt đối sẽ không sống tốt được như hiện tại, mà rất nhiều người trong nhà xưởng bọn họ cũng giống như cô ta, có thể nói, cương vị công tác trong nhà xưởng bọn họ đã khiến những người phụ nữ như bọn họ được sống tốt hơn. Sống lưng cũng cứng hơn.
Thật sự quá tốt.
Cô ta vui cho chính mình, vui cho những đồng nghiệp của cô ta, và cũng vui cho những đứa con có thể đi học.
Cô ta mỉm cười: “Tới đây, chúng ta cùng nhau mở hộp xem bên trong là gì…”

Từ Toa nhớ bà ngoại cô. Thời gian dài như vậy chưa gặp, làm sao có thể không nhớ cho được?
Nhưng bởi vì khá bận rộn, lại thêm thời đại này giao thông chưa phát triển như sau này, cho nên ngược lại Từ Toa cũng chưa về quê. Lúc này phải cảm thán cái khổ của việc giao thông không phát triển.
Ngay cả một sân bay bọn họ cũng không có!
Cách duy nhất bọn họ về quê chính là ngồi tàu hỏa.
Nhưng bọn họ cũng không phải nói đi là có thể đi, thời gian trước rời đi quá lâu, trở về rất nhiều chuyện dồn lại với nhau cần xử lý. Đợt bận rộn này mất đến gần một tháng, cũng là lúc này, Giang Phong nhận được một cuộc gọi.
Người gọi điện tới chính là chủ nhiệm lớp năm đó của anh, thầy Nghiêm. Không ngờ, vậy mà ông cụ đã tới Thâm Quyến.
Ông ấy trực tiếp qua đây từ Hồng Kông, Từ Toa rất buồn bực: “Vậy mà ông ấy lại có thể tới thẳng Thâm Quyến.”
Trước đây không phải nói bọn họ không thể hay sao?
Ngược lại Giang Phong hiểu hơn Từ Toa một chút, anh đáp: “Bọn họ đi thẳng từ Hồng Kông qua đây, thủ tục đơn giản hơn chúng ta. Nếu chúng ta ra ngoài sẽ khá phức tạp, hơn nữa, chúng ta chỉ chuyển máy bay ở Hồng Kông, không có khả năng cho chúng ta cơ hội chọn đi thế nào.”
Từ Toa hiểu ra.
Giang Phong lái xe đi đón người, tâm trạng hơi kích động, gặp lại người xưa, không phải đều là như vậy hay sao?
Anh đi tới văn phòng bến tàu, quả nhiên nhìn thấy thầy Nghiêm và hai người già nữa, ba ông cụ ngồi chung với nhau, bên cạnh còn có hai thanh niên. Một người trong số đó Giang Phong đã từng gặp qua, là người đi bên cạnh thầy Nghiêm khi còn ở sân bay.
Giang Phong vừa vào cửa, thầy Nghiêm đã nở nụ cười: “Giang Phong!”
Anh đi lên ôm thầy Nghiêm, vui vẻ nói: “Em mong thầy lâu lắm rồi.”
Thầy Nghiêm vỗ vai anh, nói: “Không phải thầy vốn cũng muốn qua đây từ sớm hay sao, nhưng ai ngờ hai ông già này cứ nhất định đòi đi chung với thầy, kết quả bệnh còn chưa hết, bọn thầy cũng chỉ có thể kéo dài vài ngày.”
Giang Phong mỉm cười: “Đi, em đưa mọi người tới khách sạn trước.”
Thầy Nghiêm: “Được.”
Mấy người cùng nhau lên xe thì không ngồi được, nên Giang Phong gọi một chiếc taxi, tuy rằng bây giờ xe taxi cũng không phổ biến, nhưng chủ yếu phía bên bến tàu sẽ có thương nhân nước ngoài tới, bởi vậy ngược lại cũng không tồi.
Ba ông cụ lên xe của Giang Phong, còn hai thanh niên khác đều ngồi lên taxi.
Thầy Nghiêm chủ động giới thiệu: “Đây là hai ông bạn già của thầy, ông Trịnh là luật sư lớn, còn đây là ông Viên, xem phong thủy cho người ta.”
Giang Phong nhướn mày, tầm nhìn dừng lại trên người ông Viên thêm một phút, nhưng ngược lại cũng không nói nhiều thêm, mà chỉ mỉm cười, bảo: “Chào mọi người, cháu là Giang Phong, là học trò của thầy Nghiêm.”
Không ngờ, vậy mà hai người này còn biết anh, ông Trịnh vừa cười vừa bảo: “Thường nghe ông Nghiêm nhắc tới cháu, tuổi tác lớn rồi, thích kể chuyện xưa, ngược lại người này thường xuyên nói đến những chuyện khi các cháu còn đi học, khen có vài sinh viên khá có thiên phú.”
Giang Phong: “Vậy cháu thật sự hổ thẹn với lời khen của thầy quá.”
Ông Trịnh hiểu ra: “Cháu không làm trong nghề sao? Ha ha ha, ngược lại cảm thấy như vậy rất tốt, cho ông ấy đắc ý cả ngày.”
Giang Phong lái xe đến khách sạn, bên này là khách sạn tốt nhất ở Thâm Quyến, không giống với nhà khách bình thường, chủ yếu cũng là vì thu hút thương nhân, vốn đầu tư từ bên ngoài tới khá khó, nên hiển nhiên phải chuẩn bị tốt một chút, so với một vài nhà khách, nơi này đã được tính là vô cùng tốt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận