Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 611. Trở về

Chương 611. Trở về
Chương 611: Trở về
Giang Phong: “Ngược lại cũng không phải đâu ạ, đây thật sự là tiền mồ hôi vất vả, mọi người đều nhìn thấy nhà xưởng chúng cháu xuất hàng lớn, người tới người lui, kiếm chắc hẳn rất nhiều. Nhưng bọn cháu cũng đối xử tốt với công nhân. Mỗi tháng chúng cháu chi tiêu cũng phải mấy trăm nghìn. Chú nói xem, chúng cháu kiếm tiền, lại có thể kiếm được bao nhiêu? Hơn nữa nhiều người như vậy, quản lý cũng không dễ dàng gì. Cái này còn không phải kiếm tiền vất vả hay sao?”
Ông Lâm kinh ngạc: “Mấy trăm nghìn lận sao?”
Giang Phong gật đầu: “Đây đều là các khoản minh bạch, rất đơn giản thôi. Trên cơ bản, công nhân của bọn cháu đều có tiền lương khoảng năm sáu mươi đồng, lãnh đạo trung cấp thì gần hai trăm đồng. Với lượng người ở nơi này, bản thân chú tính xem, mà bọn họ cháu còn lo hai bữa cơm nữa.”
Ông Lâm: “Thật sự không ít.”
Giang Phong: “Cho nên, mọi người đều nhìn thấy Thủy Mộc bọn cháu kiếm tiền, nhưng lại không ngờ, khoản chi của bọn cháu cũng lớn cỡ nào. Cuối cùng có thể kiếm được bao nhiêu. Lợi nhuận ròng mới là lợi nhuận, còn lợi nhuận gộp thì không phải.”
Ông Lâm gật đầu: “Vậy các cháu cũng không dễ dàng.”
“Cho nên thật sự không phải cháu đang phóng đại đâu, chúng cháu thật sự không dễ dàng gì, nhưng làm việc gì cũng đều không dễ dàng cả.”
“Lời này cũng thật đúng.”
“Nhưng tiền lương này của các cháu cũng cao thật.” Nhà ông Lâm cũng có người làm việc ở nhà xưởng, một tháng hơn ba mươi đồng đã tốt lắm rồi, không ngờ vậy mà bọn họ lại trả gấp đôi.
Giang Phong: “Cũng không thể tính như vậy được, trong nhà xưởng tập thể, thời gian đi làm và tan làm đều cố định, cũng không làm việc nhiều bao nhiêu. hiển nhiên tiền lương có thể thấp hơn một chút.
Nhưng chúng cháu thì khác, làm việc nhiều tăng ca đến mười giờ. Làm sao có thể không cho thêm được? Chúng cháu là nhà xưởng tư nhân, không giống với xí nghiệp nhà nước có chỗ dựa. Chúng cháu chỉ có thể tự mình nghĩ cách, còn không phải dựa vào kế sách giá cả thấp tiêu thụ nhiều hay sao?
Làm nhiều việc như vậy chú còn không cho người ta ba mươi đồng, trong lòng người ta có thể bằng lòng được sao? Đến khi đó đơn vị khác đào người đi, người ta lại không đi chắc? Vào thời điểm mấu chốt đó mà không chống đỡ nổi, vậy không phải chúng cháu sẽ gặp phiền phức sao?
Cho nên thà rằng bản thân kiếm ít một chút, cũng phải khiến xí nghiệp của mình trưởng thành nhanh chóng tốt đẹp lên.”
Ông Lâm thật sự chưa từng nghĩ đến những chuyện làm ăn này, tuy ông ta là người ở bộ phận mua sắm, cũng được tính là một người rất khôn khéo, nhưng liên quan đến những cách thức ở xí nghiệp này, ông ta vẫn không hiểu cho lắm. Nghe Giang Phong nói như vậy, ngược lại cũng cảm thấy mình được tăng thêm kiến thức.
Giang Phong: “Không có gì đơn giản, cháu và vợ cháu đều là vừa làm vừa học.”
Lời này không giả, dọc theo đường đi ông Lâm nhìn thấy Giang Phong đang đọc sách, nói thật, ông ta liếc mắt nhìn thật sự không hiểu cho lắm, kinh tế gì đó loạn xì ngậu cả lên. Càng đừng nói Giang Phong còn làm một máy nghe mang theo bên mình, vẫn luôn nghe tiếng Anh, nghe đến đầu óc bọn họ phát đau lên được.
“Chú vẫn chưa hỏi cháu, cháu học kinh tế, chú còn có thể hiểu được, nhưng sao cháu còn học tiếng Anh?”
Giang Phong mỉm cười: “Như thế có thể làm ăn với người nước ngoài, có thể kiếm tiền của bọn họ, cháu còn không kiếm sao? Cháu cũng không thể dựa vào suy đoán được, cho dù làm gì cũng phải làm đến mức biết mình biết ra. Cho dù cháu có mướn một phiên dịch, thì cháu cũng phải tự mình biết, làm đến mức trong lòng biết rõ.”
Ông Lâm: “...”
Quả nhiên người làm ăn đều có tầm nhìn xa trông rộng. Nhưng mà...
“Trái tim cháu cũng thật lớn quá, nghĩ đến cả làm ăn với nước ngoài.”
Giang Phong mang vẻ mặt vô tội: “Cháu ghét người cũng không có khả năng ghét tiền đi.”
Ông Lâm: “...”
Hai người thật sự không ngờ, rất nhanh nó đã thành một lời thành sấm.

Lần này Giang Phong ra ngoài hơn hai mươi ngày, theo quan điểm của người khác là rất ngắn, nhưng đối với gia đình Từ Toa mà nói thì thật sự quá dài.
Hai đứa trẻ ôm chân ba, oán giận với giọng trẻ con: “Ba đi lâu ơi là lâu.”
“Con nhớ ba lắm mà ba chẳng về gì cả.”
“Ba còn nói có quà nữa.”
“Nhưng có thấy đâu.”
“Đúng, không thấy.”
Hai đứa trẻ kẻ xướng người họa, vậy mà lại vô cùng ăn ý.
Giang Phong cười đáp: “Một cái túi đó đều là của các con đấy.”
Hai đứa trẻ lập tức buông chân ba ra, mỗi người một bên, kéo túi du lịch đen ra giữa phòng khách, vừa kéo tới, hai đứa trẻ đã bắt đầu mở túi ra. Về phần ba tụi nó, ba tụi nó đã bị vứt bỏ.
Giang Phong: “Đúng là xấu xa.”
“Không xấu!”
“Đúng, không xấu!”
Hai đứa trẻ lục cái túi một cách nghiêm túc, Giang Phong cũng không quan tâm tụi nhỏ nữa, và giang tay với Từ Toa, Từ Toa vừa cười vừa ôm anh, hỏi: “Mệt muốn chết rồi phải không?”
Khóe miệng của Giang Phong mỉm cười, đáp: “Vẫn ổn, không mệt, nhưng nhớ em thôi.”
Từ Toa: “Em cũng nhớ anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận