Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 356. Không thuận mắt 1

Chương 356. Không thuận mắt 1
Chương 356: Không thuận mắt 1
Vết thương trên chân của Từ Hồng Vĩ còn nghiêm trọng hơn ở nửa người trên một chút, khi ấy gãy xương rất nghiêm trọng, chính vì chuyện này nên sau này phản ứng của ông chắc chắn sẽ không theo kịp, đoán chừng mai này chắc hẳn không thể làm những nhiệm vụ khá cơ mật được nữa.
Tuy rằng Từ Hồng Vĩ có hơi tiếc nuối, nhưng lại cảm thấy chuyện gì cũng đều có mặt có lợi và có hại có nó hết.
Ít nhất thì ông cũng không cần đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, tuy rằng ông cảm thấy chuyện này chẳng có gì, nhưng quả thực lại giống như mẹ ông nói, cũng không thể không suy nghĩ cho người trong nhà. Từ Hồng Vĩ thất thần một lúc ngắn ngủi, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, ông quan sát Giang Phong từ trên xuống dưới.
“Cậu là tiểu thần đồng không ngừng nhảy lớp của nhà họ Giang sao?”
Tuy rằng Từ Hồng Vĩ đã rời khỏi Thôn Thượng Tiền Tiến được rất nhiều năm rồi, nhưng chung quy vẫn nhớ được không ít chuyện năm đó, cho dù là đã rất nhiều năm như vậy qua đi, Giang Phong cũng đã trưởng thành rồi, còn có hơi khác với ngày trước, nhưng Từ Hồng Vĩ vẫn tìm được một chút bóng dáng quen thuộc khi anh còn nhỏ từ trên người anh.
Nói ra thì Từ Hồng Vĩ và Giang Phong cũng không quen gì, dù sao tuổi tác của bọn họ chênh nhau cũng lớn, cũng không đến mức thân cận.
Giang Phong: “Tiểu thần đồng gì đâu, ngược lại cũng không đến mức đó.”
Từ Hồng Vĩ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Giang Phong, anh đột nhiên ấn lên chân ông. Từ Hồng Vĩ suýt chút nữa không nhịn được mà kêu lên, sau đó trừng mắt nhìn về phía anh. Giang Phong nghiêm túc bảo: “Đoạn xương này của chú vẫn chưa liền lại, thương gân động cốt mất trăm ngày, chú vẫn nên nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian đi. Không dưỡng tốt luôn một lần, sau này trời mưa, thời tiết xấu sẽ chịu tội.”
Từ Hồng Vĩ: “Tôi biết.”
Giang Phong gật đầu, nói: “Chú biết thì tốt, nếu đã biết thì đừng đi đường xa như vậy khi vết thương vẫn chưa tốt chứ. Tuy rằng có khả năng không tính là gì so với lượng vận động bình thường của chú, nhưng bây giờ chú là bệnh nhân, cũng không phải là lúc cậy mạnh.”
Bà Từ không ngừng gật đầu, cảm thấy Giang Phong nói thật sự đúng quá, đứa trẻ Hồng Vĩ này, từ nhỏ đã thích cậy mạnh, dù hàng ngày không biết ông muốn cậy mạnh cái gì. Bà Từ: “Lần này trở về, con cứ ngoan ngoãn ở trong nhà cho mẹ, không cần con làm gì hết, con thành thật nghỉ dưỡng đã là tốt hơn bất cứ chuyện gì rồi.”
Giang Phong còn ở một bên chen miệng vào: “Vừa vặn cũng phải bồi bổ thêm chút.”
Bà Từ: “Đúng đúng đúng, cháu nói đúng lắm, thật sự còn phải bồi bổ cho tốt.”
Bà cụ nói: “Cho dù không bị thương cũng phải bồi bổ thật tốt. Con nhìn con gầy như vậy, không phải do bị thương sao? Trong bộ đội có trợ cấp đồ ăn tốt một chút cho các con không? Sao lại gầy thành như con khỉ thế này, thật sự khiến người lo lắng quá.”
Bà Từ nhìn chằm chằm vào Từ Hồng Vĩ và nói không ngớt. Ngược lại Từ Hồng Vĩ dồn hết toàn bộ sức lực lên người Giang Phong, ông nhìn Giang Phong, hỏi: “Nhà cậu còn có… cậu còn có ông nội nữa đúng không?”
Giang Phong: “Người đã không còn nữa rồi.”
Từ Hồng Vĩ im lặng một chút, bảo: “Nén bi thương.”
Giang Phong bình tĩnh: “Mọi việc cũng đã qua.”
“Vậy bây giờ cậu ở một mình sao? Tôi nhớ cậu ở…?” Từ Hồng Vĩ còn chưa nhớ xong, Giang Phong đã đáp lời: “Cháu ở trạm xá của thôn, nếu như chú cần tìm cháu, cứ trực tiếp qua đó là được.”
Từ Hồng Vĩ: “Cậu không về nhà ở sao?”
Giang Phong: “Nhà cháu đã cho người khác mượn rồi.”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Ông không ngừng cố gắng: “Tôi nhớ cậu đi tới thủ đô học đại học y khoa cơ mà, sao lại về thôn? Tôi tưởng rằng sinh viên đại học như vậy đều sẽ có tương lai tốt chứ.”
Giang Phong nở nụ cười, đáp: “Ở bên này cũng không có gì không tốt.”
Tuy rằng anh chú ý đáp trả những câu hỏi của Từ Hồng Vĩ, nhưng động tác lại không hề qua loa một chút nào, rất nhanh, anh đã kiểm tra xong chân của Từ Hồng Vĩ, sau đó lại băng mới lại cho ông. Từ Hồng Vĩ liếc mắt nhìn thuốc và băng gạc đã thay xong của mình, hỏi: “Cái này hết bao nhiêu tiền?”
Giang Phong đứng dậy, thu dọn hòm thuốc của mình, bình tĩnh đáp: “Không có gì, chú không cần trả tiền đâu.”
Từ Hồng Vĩ: “Thế sao mà được, không quen không thù, tôi cũng không thể chiếm lời của cậu miễn phí được, đồ này của cậu đều bị tôi dùng rất nhiều rồi.”
Giang Phong dừng động tác trong tay lại, cười với Từ Hồng Vĩ: “Không sao, cháu và Từ Toa có quan hệ tốt, nếu chú đã là ba em ấy, cháu cũng phải gọi một tiếng chú Từ. Nếu cháu lấy tiền, vậy rõ ràng con người này của cháu lại chỉ biết đến tiền. Còn nữa, trong ngày thường Từ Toa cũng giúp cháu rất nhiều, bọn cháu không cần tính toán rõ ràng như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận