Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 117. Biệt danh

Chương 117. Biệt danh
Chương 117: Biệt danh
Bác sĩ Tiểu Giang nhẹ giọng nói: “Anh em hai đứa nhỏ sống cũng không dễ dàng gì, vẫn luôn không tìm được cơ hội để rời khỏi ổ sói đó, đây là cách có thể giải quyết vấn đề nhanh nhất mà tôi có thể nghĩ cho bọn nhỏ. Chỉ là, lợi dụng cô, tôi xin lỗi… Tôi thay mặt bọn nhỏ cảm ơn cô.”
Từ Toa: “Tại sao lại không phải là những người khác trong thôn?”
Bác sĩ Tiểu Giang đáp: “Bọn họ là người tốt, nhưng mà mọi người đều quen rồi, quen với việc hai đứa nhỏ bị đánh, không muốn nuôi bọn chúng, đương nhiên sẽ không ra mặt. Còn về tôi, nếu như tôi ra mặt, trong thôn chưa chắc sẽ xem trọng. Cô là người bên ngoài tới, đại khái không rõ lắm, biệt danh trong thôn của tôi.”
Từ Toa nhướng mày: “Biệt danh?”
Bác sĩ Tiểu Giang nhìn dáng vẻ ngờ vực của Từ Toa, cũng không cảm thấy có gì khó xử, cười nói: “Bọn họ nói tôi là đồ sao chổi, cho nên tuy tôi là bác sĩ trong thôn, nhắc đến chuyện nhỏ còn được, thế nhưng nếu như tôi ra mặt, chỉ sợ còn chưa kịp nói gì đã bị người phụ nữ kia dựa vào thanh danh sao chổi này của tôi mà hò hét ầm ĩ, vì thế tôi mới đánh chủ ý lên người cô, tôi biết như thế không tốt, rất xin lỗi.”
Từ Toa dò xét bác sĩ Tiểu Giang từ trên xuống dưới, rất lâu sau, đột nhiên chìa tay ra, vỗ vai anh: “Thôi bỏ đi, tôi không để ý đâu, có thể giúp đỡ bọn nhỏ, tôi cũng rất vui, nói một câu xin lỗi là được rồi, không cần phải nói suốt như thế, thế nhưng tôi không hi vọng có lần sau đâu.”
Bác sĩ Tiểu Giang mỉm cười nhìn Từ Toa, gật đầu nói được.
Anh lại nói: “Vậy, vì để cảm ơn cô, cái này cho cô.”
Cái tay vẫn luôn giấu ở sau lưng của anh chìa ra, vậy mà lại là quả đào mật.
Từ Toa: “Ồ?”
Bác sĩ Tiểu Giang: “Quà cảm ơn.”
Từ Toa do dự một chút, chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt, cô cầm quả đào lên, cười tủm tỉm: “Được rồi, tôi sẽ không để chuyện này trong lòng.”
Bác sĩ Tiểu Giang mỉm cười: “Vậy thì tốt, thời gian cũng không còn sớm nữa, mau về nhà ăn cơm đi.”
Từ Toa: “Tạm biệt!”
“Lần sau....”
Từ Toa quay đầu, hung dữ nói: “Lúc nãy đã nói, không có lần sau đâu.”
Bác sĩ Tiểu Giang nhướng mày cười đáp: “Tôi định nói, lần sau nhìn thấy quả đào, tôi lại hái cho cô nhé?”
Từ Toa phồng má, nghi ngờ hỏi: “Vì sao phải cho tôi? Nhìn tôi xinh đẹp ư?”
Bác sĩ Tiểu Giang gần như không nghĩ đến cô sẽ nói như thế, trong thôn không có cô nhóc nào tự tin hoạt bát, anh nghiêm túc đáp: “Ừ, cô rất xinh.”
Vừa nói tới đây, bản thân anh cũng nhịn không được mà bật cười.....
Từ Toa làu bàu: “Dáng vẻ đó của anh thật đúng là không chân thành.”
Bác sĩ Tiểu Giang cười càng rực rỡ hơn: “Tôi rất chân thành đấy, lần sau bảo đảm sẽ đưa cho cô.”
Từ Toa làm một mặt quỷ với anh, sau đó chạy về nhà, bác sĩ Tiểu Giang mang theo ý cười nhìn bóng lưng cô, đột nhiên, anh hơi nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao bóng lưng này lại có mấy phần quen thuộc nhỉ?”
Bác sĩ Tiểu Giang tự cho rằng mình có trí nhớ rất tốt, thế nhưng vào ngay lúc này, vậy mà lại chỉ có chút ấn tượng mơ màng.
Anh hơi nhíu mày, nhất thời không nói năng gì.
Trong lúc này, Từ Toa đã bắt đầu ăn đào, mặc dù có bàn tay vàng, nhưng Từ Toa quả thật chưa được ăn hoa quả tươi mới.
Cô vừa đi vừa gặm: “Ừm, thơm ngọt quá!”
Quả đào mật to tròn, thơm ngọt nhiều nước, cắn vào một miếng, chỉ cảm thấy cả miệng đều là thịt quả mềm.
Tươi mát lại thơm ngon.
Ừm, ăn rất ngon.
….
Buổi sáng hôm nay lúc xảy ra chuyện ầm ĩ, bà Từ không có mặt.
Sáng hôm nay bà cụ không đi làm mà ở nhà sắp xếp lại đồ đạc.
Thực ra, cũng do trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên, nghe nói tối qua xảy ra chút động tĩnh, bà Từ lập tức nghĩ tới trong nhà vẫn còn ít đồ tốt, vì thế nhất định không dám đi làm nữa. Về điểm này Cổ Đại Mai cũng rất tán thành. Nhiều đồ tốt như vậy, nếu thật sự có tên trộm nào mò qua đây thì phải làm sao bây giờ?
Từ Toa biết rõ là chẳng có tên trộm nào cả, nhưng mà nghĩ tới bà ngoại cô có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, Từ Toa cũng không đưa ra ý kiến phản đối gì.
Bà Từ sắp xếp đồ đạc xong cũng không rảnh rỗi, cả một buổi sáng cứ loay hoay xem làm cách nào để gia cố lại sân vườn, để nhà được an toàn hơn một chút. Mãi cho đến khi buổi trưa Từ Sơn với Cổ Đại Mai trở về, bà cụ mới biết được chuyện buổi sáng Từ Toa và người phụ nữ mắt xếch kia đánh nhau.
Vợ của Lâm lão nhị tên Kiều Thúy. Đừng nhìn cái tên yêu kiều thướt tha, người thì lại không phải như vậy! Là một người phụ nữ chanh chua, cay nghiệt chính hiệu, người trong thôn vừa nhắc đến đều lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận