Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 275. Đến thăm 2

Chương 275. Đến thăm 2
Chương 275: Đến thăm 2
Bà Từ: “Ăn vào trong bụng thì không phải tiêu tiền hoang phí.”
Từ Toa cười hì hì: “Vậy nếu như mua quần áo thì sao ?”
Bà Từ: “Vậy là mặc được lên người, có thể mặc rất lâu. Đương nhiên cũng không phải tiêu tiền hoang phí!”
Từ Toa: Ha ha ha!
Bà Từ: “Nào, mỗi người một cốc.”
Từ Toa và Nữu Tể, một lớn một nhỏ, hai người nâng cốc giống nhau, ừng ực ừng ực.
“Hai cháu đừng uống nhanh như vậy, đợi lát nữa còn phải ăn cơm đấy.”
Từ Toa: “Ợ, vâng!”
Cả nhà ăn xong cơm tối, cũng tắm xong, bà Từ căn dặn: “Lúc ngủ nhớ để ý, nếu như có gió thổi cỏ lay gì lập tức chạy ra ngoài.”
Bà Từ nói thêm: “Tối nay mẹ ngủ cùng Từ Toa, Nữu Tể ngủ cùng hai vợ chồng con.”
Nếu thật có chuyện cũng có thể giúp đỡ.
“Được!”
Đêm khuya, Từ Toa nhắm hai mắt nhưng không có ngủ.
Cô, không dám ngủ.
Lần trước khi cậu họ đến, Từ Toa và bà cô ở cùng nhau, thức đến hơn nửa đêm mới dám ngủ.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Cô sợ mình ngủ sẽ xuất hiện ở thành phố Giang Hải, bên đây không có ai, một việc huyễn hoặc như vậy, bà chắc sẽ bị dọa mất, cho nên Từ Toa thà rằng thức hơn nửa đêm. Mặc dù rất mệt rất buồn ngủ nhưng, phải kiên trì!
Từ Toa không dám ngủ, trong lòng đang cân nhắc, nghĩ xem có cách nào để nghiệm chứng bản thân xuất hiện ở thành phố Giang Hải mà thân thể bên này có thể cũng biến mất theo hay không.
Nhưng mà, dùng cách gì đây?
Đơn giản nhất là để Giang Phong chứng kiến, bởi vì bọn họ là người có cùng bí mật.
Thế nhưng nửa đêm khuya khoắt như này mà để Giang Phong nhìn cô ngủ, cả Từ Toa cũng thấy không yên tâm.
Giang Phong là người tốt, nhưng cô cũng không thể to gan như vậy chứ?
Vậy, cách khác thì sao?
Nếu như có cái gì có thể ghi hình thì tốt.
Từ Toa bỗng dưng nghĩ đến, cô có thể tìm thứ nào đó có thể ghi hình?
Điện thoại di động?
Không được! Không có trạm thu sóng không thể dùng!
Vậy thì, cái gì mới tốt đây?
Máy quay phim?
Hiện tại rất ít nhà dùng thứ này.
Nhưng mà, đây cũng là một chủ ý hay, Từ Toa suy nghĩ, hay là tìm thử xem, xem có thể tìm được một máy quay phim còn chút điện, cầm đi kiểm chứng xem bản thân có biến mất hay không...
Nghĩ như vậy, sáng sớm ngày hôm sau Từ Toa thức dậy, mang cặp mắt thâm quầng thật to.
Bà Từ đau lòng: “Cháu chắc không quen ngủ cùng người khác? Lần trước bà đã phát hiện, cháu cứ lăn tới lăn lui không ngủ được.”
Từ Toa: “!!!”
Không phải!
Không phải cháu không ngủ được!
Mà là không dám ngủ.
Còn nữa, cháu nào có lăn tới lăn lui?
Cháu chỉ là, hơi hơi trở mình thôi!
Từ Toa nhìn chằm chằm bà Từ, bà Từ: “Nếu hôm nay an toàn, chúng ta ai về phòng người đó.”
Bà lẩm bẩm: “Con nhóc này sao còn học tật xấu của người Tây thế?
Từ Toa: “...”
Mình cũng quá khó khăn!
Từ Toa gượng cười ha ha nói lảng chuyện khác: “Hôm nay bà có đi làm không?”
Bà Từ: “Sao lại không đi? Người chưa chết thì phải làm việc chứ?”
Từ Toa: “...”
Bà Từ: “Cháu không cần đi, lát nữa bà tìm đại đội trưởng xin nghỉ cho cháu.”
Từ Toa: “Vâng ạ.”
Hai bà cháu đang nói chuyện thì nghe ngoài cổng có tiếng động, Cổ Đại Mai hấp tấp đi vào: “Mẹ, có người đến thăm Từ Toa.”
Từ Toa: “Ai đến thăm cháu ?”
Bà Từ: “Cho dù là ai cháu phải mời người ta vào nhà đã!”
Bà Từ nhanh chóng ra đón, không bao lâu thì nghe thấy tiếng nói chuyện. Từ Toa cảm thấy giọng nói hơi quen thuộc, quả nhiên rèm cửa vén lên là phó trấn Du.
Từ Toa: “Dì Du, sao dì lại đến đây?”
Tiếp đó vội nói: “Mau lên giường ngồi đi.”
Người đến không chỉ một mình phó trấn Du, đi theo còn có cô con dâu thứ hai, hai người đều xách theo đồ.
Phó trấn Du: “Con bé này có phải bị thương rồi không? Hôm qua vợ thằng hai nhà dì nói hình như nhìn thấy cháu ở cổng bệnh viện, dì cũng không nắm chắc, cho nên hôm nay tranh thủ thời gian đến thăm cháu, cháu bị thương ở đâu thế?”
Từ Toa: “Cháu không sao, chỉ là bị căng cơ tay, trật mắt cá chân, không nghiêm trọng đâu.”
Phó trấn Du lo lắng nhìn cô: “Sao không phải chuyện lớn được? Dì hiểu cháu là chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn, nhưng cháu cũng không thể vì mình là chủ nhiệm hội phụ nữ mà không lo cho bản thân, nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi. Bị thương động gân cốt dưỡng 100 ngày.”
Từ Toa: “...”
Bị trật chân có quan hệ gì với bị thương động gân cốt?
Cô mà nghỉ 100 ngày, đại đội trưởng chắc sẽ điên mất!
“Được được được!”
Phó trấn Du: “Nhìn cháu là biết cháu gạt dì, dì đi tìm đại đội trưởng các cháu nói chuyện.”
Từ Toa: =口=
Phó trấn Du: “Dì chỉ lo cháu bị thương, không ngờ cháu thật sự bị thương, cũng may dì có mua cho cháu ít đồ bổ.”
Nói một hồi, phó trấn Du đánh giá xung quanh, thật ra bà ấy đã từng đến nhà họ Từ, chỉ là đây là lần đầu tiên bà ấy đi vào trong, thấy mặt đất nhà họ Từ đều được rải đá, khắp nơi sạch sẽ, gật đầu nói: “Nhà cháu đều là người chịu khó.”
Từ Toa cười xấu hổ.
Có thưởng ắt sẽ có người dũng cảm xuất hiện.
Mợ của cô rất sẵn lòng quét dọn.
Chẳng qua những lời này, Từ Toa không cần nói ra đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận