Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 603. Người đông nhiều chuyện

Chương 603. Người đông nhiều chuyện
Chương 603: Người đông nhiều chuyện
Từ Toa phụt một tiếng bật cười: “Bảo bối nhà con cũng rất lớn rồi, đương nhiên con phải trưởng thành rồi!”
Từ Hồng Vĩ: “Ba không hiểu chuyện làm ăn, nhưng con nói đúng, điểm này ba sẽ nhắc đến.”
Ông mỉm cười, bảo: “Quả nhiên con gái ba làm kinh doanh, người cũng khôn khéo hơn trước đây nhiều, nếu sau này các con có làm ăn có liên quan đến…”
Còn chưa nói xong đã bị Từ Toa cắt ngang, cô nói: “Không có khả năng đâu.”
Cô vô cùng nghiêm túc: “Con nhất định sẽ không làm ăn với bộ đội bọn ba, cho dù có khả năng có liên quan, con cũng sẽ tránh đi.”
Từ Hồng Vĩ nhướn mày.
Từ Toa: “Con sẽ không rước thêm phiền phức cho ba, càng không cho người khác nhân cơ hội tấn công ba.”
Cho dù làm việc ở đâu cũng không có khả năng thập toàn thập mỹ, cho nên Từ Toa rất hiểu.
Cô nghiêm túc bảo: “Chỗ kiếm tiền nhiều, con và Giang Phong rất lợi hại, hoàn toàn không cần thiết phải có liên quan đến bọn ba. Con không muốn cho người khác mượn cớ khoe khoang, đồng chí lão Từ, ba phải làm việc cho tốt đó.”
Cô kiễng chân, vỗ lên vai ba mình.
Từ Hồng Vĩ bật cười, đáp: “Đứa trẻ nhà con.”
Trong lòng lại rất ấm áp, con gái ông rất thân thiết với ông.
Bạn nhìn xem, cùng làm người, bên bọn họ có rất nhiều gia đình, nhưng cũng không hiểu chuyện giống như Toa Toa. Toa Toa nhà bọn họ chính là đứa trẻ tốt nhất.
Từ Toa cười hì hì: “Còn nữa, con mong rằng ba yên ổn, như vậy cũng không có ai dám chọc vào con.”
Cô chống nạnh, bộ dáng hung dữ.
Từ Hồng Vĩ bật cười, nói nửa đùa nửa thật: “Vậy ba tiếp tục cố gắng vậy.”
Từ Toa mỉm cười: “Được.”
Hai ba con đi dạo trở về, Mộc Mộc và Thủy Thủy quấn lấy ông ngoại: “Ông ngoại, bé cưng muốn ăn kẹo.”
“Không được ăn.” Từ Toa cúi đầu chọc vào hai cái cằm núng nính, nói: “Con ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng đấy, không phải đã nói rồi sao? Sâu sẽ ăn răng.”
Hai đứa nhỏ có hơi sợ, nhưng vẫn nhỏ giọng: “Con sẽ đánh răng.”
Từ Toa: “Đánh răng cũng không được, mỗi ngày ăn một viên đã rất nhiều rồi.”
Hai đứa nhỏ dẩu môi, gần đây người trong nhà nhiều, tụi nhỏ được người lớn cưng chiều, ngược lại càng ngày càng nghịch ngợm.
Mắt thấy đứa trẻ sắp diễn màn khóc lóc trước mặt ông ngoại, Từ Toa nghiêm mặt: “Giang Nhất Hạ, Từ Nhất Thu, có phải các con muốn ăn đòn không?”
Bất cứ khi nào Từ Toa kêu to tên, hai đứa trẻ đều biết mẹ chúng thật sự tức giận rồi, nếu lúc này còn bướng bỉnh, vậy cái mông nhỏ cũng không giữ nổi nữa, hai anh em song sinh đưa mắt nhìn nhau, ôm cái mông nhỏ vội vàng chạy mất.
Ăn kẹo?
Ăn kẹo là gì?
Từ Hồng Vĩ: “…”
Ông nhìn con gái, nghĩ ngợi thật lâu, lại nói với vẻ ý vị sâu xa: “Thực ra khi trẻ con còn nhỏ, vẫn phải dạy dỗ bằng tình yêu.”
Từ Toa: “?”
“Đánh trẻ con là không đúng, đó vẫn là đánh bạn nhỏ, như thế sẽ có ảnh hưởng tâm lý."
Từ Hồng Vĩ nhìn hai đứa trẻ ôm mông chạy mất cũng biết tụi nhỏ đã từng chịu thiết quyền chân chính.
Từ Toa: “Ba, cây nhỏ không nắn không thẳng được.”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Một nhà ba người Từ Sơn đứng ở bên cạnh nhìn cả quá trình, trong lòng Từ Sơn lặng lẽ oán trách: Anh rể, nếu như anh biết dạy con, thì Từ Toa có thể kiêu ngạo như vậy được sao? Nếu như bàn đến điển hình chiều con trong thiên hạ, anh chính là số một, không người nào là số hai.
Nhưng lúc này, vẻ mặt của anh ta lại không hề thay đổi chút nào.
Tuy rằng anh rể chiều trẻ con, nhưng cũng không phải chiều anh ta.
Anh ta trộm oán trách trong lòng.
Ha ha.

Năm mới này qua đi có hương có vị, nhưng qua năm mới xong, lại bắt đầu bận rộn.
Tuy rằng lần này có bộ phận mua sắm bên bộ đội đi cùng, nhưng Từ Toa vẫn đưa cho Giang Phong cầm theo không ít tiền, cô có suy nghĩ của mình: “Bọn họ mua của bọn họ, chúng ta mua của chúng ta, chung quy vẫn có thể kiếm được chút ít.”
Giang Phong gật đầu, là có đạo lý như vậy.
Nhưng bởi vì bên bộ đội cũng có người đồng hành, nên Giang Phong ở bên này chỉ dẫn theo ba người.
Anh cũng dặn dò: “Khi anh không có ở đây, em cố hết sức bớt mang đồ từ thành phố Giang Hải ra, một mình em phải cẩn thận.”
Từ Toa không nhịn được mà nở nụ cười, gật đầu bảo: “Chuyện này đương nhiên em biết rồi.”
Hai người bọn họ quan tâm lẫn nhau, anh không yên tâm về em, em cũng không yên tâm về anh.
Giang Phong nhẹ nhàng vuốt tóc của Từ Toa, nói: “Em đừng coi đây không phải vấn đề to tát gì, nhà xưởng chúng ta đông người, người đông nhiều chuyện.”
Ngày thường có anh giúp che giấu, nhưng bây giờ Từ Toa cũng không có người khác trợ giúp.
Từ Toa nhếch khóe miệng, đáp: “Thật biết nói chuyện, em biết rồi mà! Ngược lại anh đấy, dù sao chỉ cần trời mưa là anh cũng sẽ xuất hiện ở thành phố Giang Hải, nếu như có đồ gì tốt, có thể chuyển vào lúc trời mưa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận