Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 256. Hai bên vui vẻ

Chương 256. Hai bên vui vẻ
Chương 256: Hai bên vui vẻ
Giang Phong nở nụ cười: “Bởi vì cái này rất thực dụng, cô biết vì sao nó có tên là Tiền Bán La Sơn không, bởi vì bọn họ ở trên núi, xe ba bánh có thể vận chuyển đồ nhất định sẽ dễ dàng hơn.”
Từ Toa nửa tin nửa ngờ.
Chẳng qua rất nhanh hiện thực đã để Từ Toa hiểu được, quả nhiên dân bản địa vẫn hiểu người bản xứ hơn, người niên đại này mới hiểu rõ người niên đại này, kiểu người nửa đường chen vào như Từ Toa mới thật sự không hiểu.
Quả nhiên hai anh họ của Cổ Đại Mai nhìn thấy chiếc xe ba bánh kích động đến mức thiếu chút nữa hóa thành khỉ vọt lên trời.
Hai người vây quanh xe ba bánh, giống như con lừa kéo cối xay gió.
Từ Toa thử hỏi: “Các chú thích cái này à?”
Tuy nói hai người này là anh họ Cổ Đại Mai, nhưng ba Cổ Đại Mai là người nhỏ tuổi nhất nhà, anh họ “trẻ” của Cổ Đại Mai cũng chừng 30 tuổi, lúc này hai người đàn ông hơn 30 tuổi đồng loạt gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Từ Toa.
Từ Toa: Mẹ kiếp, đây là copy sóng ánh mắt siêu cấp khẩn cầu của Shin cậu bé bút chì.
Cô lúng túng lùi lại một bước: “Chuyện đấy, nếu như các chú không cần xe đạp, muốn đổi sang xe này cũng được, cháu có thể quyết định được, chẳng qua các chú đừng thấy cái này cũ, thứ này còn quý hơn.”
Cô chỉ vào thùng xe ba bánh: “Mặc dù bốn xung quanh cái này không cao, nhưng đều làm từ sắt.”
Chuyện này đương nhiên bọn họ nhìn ra được, hai người liếc nhau: “Cho dù bao nhiêu tiền, chúng tôi càng muốn thứ này hơn.”
Mặc dù xe đạp cũng rất tốt, hai người sờ xe đạp, hu hu, còn kém xe kia.
Đầu óc hai người tỉnh táo, nhất định là xe ba bánh hơn.
“Cái này là do chúng tôi cải tiến, hơn nữa là hàng cũ, các chú muốn thì giá 230 tệ.”
Thoáng một cái đã vượt hơn 40 tệ.
Bọn họ cũng không dám xem thường 40 tệ kia, đây chính là một tháng tiền lương của công nhân đấy.
Thế nhưng đáng giá.
“Đáng giá!” Hai người đồng loạt gật đầu, hiện tại sắt khan hiếm, bỏ thêm 40 tệ, thật đúng là không thiệt chút nào. Chẳng qua bọn họ cũng rất thích xe đạp, hu hu.
Lúc bạn nhìn thấy thứ gì cũng tốt, trong lòng đúng là phiền muộn.
Từ Toa nhìn vẻ mặt hai ông chú này sờ xe ba bánh và xe đạp, da gà nổi lên, lặng lẽ nhìn về phía cậu mợ mình, mới nhìn thôi, đã thấy hai người bọn họ cũng đang sờ xe.
Từ Toa: “…” Mình quả nhiên không hiểu được sở thích của họ.
Hai người sờ một lát, trong số hai anh em nhà họ Cổ, người lớn tuổi hơn đưa trải da hổ da cho Từ Toa nhìn: “Cháu nhìn đi, giữ rất tốt.”
Đây là lần đầu tiên Từ Toa nhìn thấy da hổ thật, thế nhưng, vừa sờ đã lập tức yêu thích.
Đừng nói là 400 tệ, cho dù bốn vạn, Từ Toa đều cảm thấy đáng giá.
Từ Toa vuốt ve tấm da hổ, vẻ mặt tưởng tượng.
Anh em nhà họ Cổ: “Đây cũng là mang đến cho mọi người.”
Từ Toa nhìn sang bên cạnh, thấy một chiếc bình toàn bùn đất: “Đây là gì thế?”
Anh em họ Cổ: “À, đây là rượu xương hổ, rượu này ngâm nhiều năm rồi, chính là xương của con hổ năm đó, đã giữ ở nhà chú rất nhiều năm, ông nội chú nghe nói cháu mua da hổ này cho bà thông gia, bà thông gia mùa đông sợ lạnh, cho nên bảo bọn chú mang một bình đến nhà các cháu, tuy không phải rượu quý gì, nhưng dù sao cũng là rượu xương hổ.”
Từ Toa đến gần, ở chỗ mép có thể ngửi được mùi thơm của rượu.
“Rượu xương hổ này khá tốt, trước kia nhà bọn chú nghèo đều dùng nó để đổi lương thực, một vò có thể đổi được năm tệ đấy, hiện tại thứ này cũng không ai đi đổi… Người trong thôn bọn chú hiểu được thứ này tốt, nhưng đổi không đơn giản, người bên ngoài có chịu đổi hay không còn khó nói lắm.”
Sớm đã không còn người đổi rượu xương hổ rồi.
Bọn họ cũng không dám, sợ người ta nói bọn họ đầu cơ trục lợi, vì thế giữa thân thích với nhau cũng không dám đưa.
Nếu như không phải lần này hai bên “trao đổi”, tin tưởng lẫn nhau nhiều hơn, nhà bọn họ cũng không dám lấy ra.
Ánh mắt Từ Toa lóe lên, nụ cười vô cùng thân thiết: “Vậy hai người thích xe đạp không?”
Hai người gật đầu, ai mà không thích xe đạp chứ!
Chẳng qua bọn họ cũng không phải kẻ ngu, hiểu được một tấm da hổ của mình không thể đổi được nhiều như thế.
Từ Toa tính toán.
“Một chiếc xe đạp 190 tệ, xe ba bánh 230 tệ, lương thực 40 tệ, đây chính là 460 tệ, da hổ của các chú là 400 tệ, đúng chứ?”
Hai người sững sờ, bắt đầu điên cuồng nhặt đá để tính toán.
Từ Toa nhìn bọn họ dùng đá để tính toán, đột nhiên cảm thấy, không học 9 năm giáo dục bắt buộc đúng là hại chết người.
Tính toán cũng quá tốn sức, may mà hai người này vẫn thông minh, nhanh chóng gật đầu: “Thiếu sáu mươi đồng nữa đúng không?”
Cô mỉm cười: “Các chú dùng 10 bình rượu xương hổ đến đổi, đồng ý không?”
Cô vỗ chiếc bình: “Đương nhiên vò rượu này không tính, đây là nhà các chú tặng cho nhà cháu.”
Lời nói này làm cho hai người đàn ông đều nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận