Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 744. Cuộc sống thay đổi 3

Chương 744. Cuộc sống thay đổi 3
Chương 744: Cuộc sống thay đổi 3
Nhưng Tiểu Hà Hoa tới bên bọn họ làm việc, ngược lại cũng không tìm cô.
Hai người Hà Hoa và Lâm Thiền cùng nhau đi tới cửa mua xíu mại, Lâm Thiền nói với Hà Hoa: “Chị Hà Hoa, khi em mới tới, một bữa có thể ăn mười cái cũng không no…”
Hà Hoa ra sức gật đầu: “Chị cũng thế!”
Trong nhà cô ta khó khăn, trong nhà có thể nuôi lớn con cái đều không dễ dàng gì, cho nên cô bé cũng không đi học gì cả. Vốn cho rằng mình cũng có khả năng sẽ giống như các cô gái trong thôn bán mặt cho đất bán lưng cho trời, ngược lại vì bác Từ về quê, khiến cho cô bé cũng muốn ra ngoài xem thử.
Cô bé lấy dũng khí đi tới bên này, nhưng cũng không làm đi làm ở nhà xưởng người khác vì chỉ sợ bị lừa. Chỉ là dựa vào lời của bà Từ mà tìm được bên này, ngay khi cô bé còn đang do dự có cần tìm Từ Toa hay không, thì mình lại đỗ phỏng vấn.
Hơn nữa, còn được phân giường.
Hà Hoa cảm thấy mình siêu may mắn, nếu mình đã ổn định rồi, cũng không cần đặc biệt đi tìm Từ Toa, rước tới phiền phức cho cô, đi qua đi lại cũng không gặp nhau. Lần này Lâm Thiền được phân đến tổ bọn họ khiến cô bé thật sự rất kinh ngạc, nhưng cũng rất vui vẻ.
Bạn nhỏ cùng quê mà.
“Em tính mua gì?”
“Em cũng chưa nghĩ xong, không biết tối nay ăn gì nữa, em xem nào…”
Hai người trò chuyện, nhưng lại vô cùng nhiệt tình.
Rất nhiều công nhân nữ đều như thế.

Hai người Từ Toa và Giang Phong chiêu đãi mấy người thầy Nghiêm vài ngày, mấy người cũng không ở bên này lâu, hai người dự định đi tới Thượng Hải trước, rồi lại đi tới thủ đô. Vốn dĩ, lần này bọn họ trở về đều là muốn về thăm quê mình.
Lớp người trẻ tuổi không hiểu tình quê, nhưng những thế hệ người già này lại vô cùng coi trọng.
Mấy ngày này thầy Tưởng cũng tới, vẫn luôn ở chung với bọn họ, khi sắp đi cũng vô cùng vui vẻ, cuộc đời có ba chuyện vui lớn, ông ấy cũng đã chiếm “gặp được bạn cũ ở nơi đất khách” này. Nghe nói mấy người ông Viên đều muốn xây nhà trước trên ngọn núi mà đám người Giang Phong đã mua, ông ấy cũng kiên định nói mình cũng phải có một cái. Cho dù là người nào, Giang Phong cũng đều không đồng ý trước, tuy rằng đã quyết định sẽ khai phá cùng Từ Toa, nhưng bọn họ vẫn cần phải hoàn thiện một chút, chuyện gì cũng không thể hẹn ngoài miệng được, anh cảm thấy như thế không ổn.
Cũng may, mọi người đều hiểu sự cẩn thận của anh.
Tiễn mấy ông cụ đi rồi, hai vợ chồng Giang Phong bàn bạc một chút, chuẩn bị về thăm quê. Cũng đã vài năm rồi bọn họ chưa về, mà qua một khoảng thời gian nữa gần cuối năm nhiều việc, ngược lại bây giờ là lúc thích hợp nhất.
Trước khi đi, Từ Toa chủ động đi tới bên anh em Lâm Châu, cũng không phải lần đầu cô tới tòa nhà này, sau khi đổi thành ký túc xá vẫn là cô dẫn người đi nghiệm thu. Nhưng sau khi người vào ở thì đây lại là lần đầu qua. Buổi chiều người ra vào không tính là rất nhiều, Từ Toa tới gõ cửa ký túc của anh em Lâm Châu, trong cửa truyền tới tiếng của con gái: “Ai vậy?”
Từ Toa: “Lâm Thiền, chị là Từ Toa.”
Trong phòng phát ra tiếng lạch cạch, hình như là rớt gì đó xuống đất, nhưng rất nhanh đã có người tới mở cửa. gương mặt của Lâm Thiền đỏ bừng vì ngạc nhiên: “Giám đốc Từ, sao chị lại tới đây?”
Sau đó lại cảm thấy hình như mình nói như vậy không đúng, mới mau chóng bảo: “Chị mau vào phòng đi.”
Từ Toa ừm một tiếng, cô vừa vào phòng đã nhìn thấy còn có hai cô gái nữa, một người là Lý Hà Hoa đã quen, người khác người khác lại không quen, có vẻ như ba cô gái đang ăn cơm tối. Ba người ngồi trên ghế nhỏ, trong phòng bày một cái bàn.
Hai người đó cũng nhanh chóng đứng dậy, vô cùng cung kính: “Giám đốc Từ.”
Từ Toa: “Hà Hoa hả? Em còn nhớ chị không?”
Lý Hà Hoa gật đầu: “Nhớ ạ, chị Từ.”
Vài năm rồi, nhà bọn họ vẫn luôn biết ơn Từ Toa.
Từ Toa vừa cười vừa bảo: “Đúng rồi, cũng không có người ngoài, các em không cần gọi chị là giám đốc Từ, cứ gọi chị là chị Từ là được.”
Cô trở tay đóng cửa lại, hỏi: “Chị không làm phiền các em chứ?”
Lâm Thiền nhanh chóng đáp: “Không ạ, chị mau ngồi đi.”
Cô bé kéo ghế, rồi nhanh chóng hỏi: “Chị ăn cơm chưa? Ăn cùng bọn họ luôn nhé.”
Có thể nhìn ra được ba người đều rất mất tự nhiên, như thể Từ Toa là con hổ lớn gì đó.
Từ Toa: “Chị ăn rồi, hai ngày nữa chị sẽ về quê một chuyến, muốn qua hỏi các em, có muốn mang gì về không?”
Cô bổ sung: “Các em không cần khẩn trương như vậy, đây là đồng nghiệp của các em hả?”
Lý Hà Hoa gật đầu, sau đó lại nhanh chóng nói: “Đây là em họ của em, tới nhà xưởng chúng ta từ năm tháng trước, trước đây con bé cũng đã từng tới thôn chúng ta.”
Cô bé gãi đầu mỉm cười: “Chắc hẳn chị không nhớ đâu.”
Ngược lại Từ Toa rất ôn hòa: “Chẳng trách chị cảm thấy có hơi quen mặt, hóa ra là vậy.”
Đại khái là thái độ của cô không tồi, khiến tâm trạng khẩn trương của mấy người cũng bớt đi vài phần, Lâm Thiền cũng nhanh chóng nói: “Em muốn viết thư cho Nữu Tể, em còn mua quà cho em ấy nữa, chị, chị tiện giúp em mang về cho em ấy được không?”
Từ Toa gật đầu, nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận